Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 609

Chẳng mấy chốc đã có người tới xem hàng, họ chỉ vào túi nấm hỏi giá. Ngô Loan đáp: "Cái này mười văn tiền một cân, đều là loại nấm tốt nhất."

Người mua ngạc nhiên: "Nấm này giá mười văn tiền? Ta tưởng chỉ khoảng năm văn thôi chứ."

Tiền thị thầm nghĩ, nhà bọn họ ở gần núi, thỉnh thoảng lên núi cũng có thể hái được nấm, nhưng ở huyện thành thì lại khác, nấm trở thành hàng hiếm.

"Cho ta hai cân trước."

"Được rồi!"

Người này là khách quen, vừa thấy Kiều Tam liền hỏi: "Hôm nay đến phiên ngươi trông quán à?"

Kiều Tam đáp: "Nhị huynh ta bận việc, nên ta đến trông."

"A, còn hai vị này là..." Khách hàng nhìn về phía Tiền thị và Mạn Châu.

Kiều Tam liền giới thiệu: "Đây là nhị tẩu của ta, còn đây là nương tử của ta."

"Ngươi tốt."

"Ngươi tốt." Tiền thị và Mạn Châu cười tươi, chào hỏi khách hàng, tuy nhiên ánh mắt nhìn các nàng có vẻ không thoải mái lắm.

Vị khách quen cầm nấm đi rồi, về đến nhà liền kể: "Nhà người ta đều có nương rồi, đừng có ý định gì nữa."

Thì ra nhà vị khách này đang tìm rể cho muội muội nhà mình, cô nương ấy đã mười tám tuổi nhưng vẫn chưa có trượng phụ, nên người trong nhà định tìm trượng phu cho nàng ấy, lại gặp huynh đệ Kiều gia bán hàng, tuy rằng bày bán hàng quán nhưng lại làm ăn khá.

Quan trọng nhất chính là huynh đệ Kiều gia lớn lên cũng không tệ, tính cách cũng tốt, tuy rằng nghe nói là người nhà quê, nhưng ở trong thành cũng có này nhà ở, một lựa chọn rất thích hợp.

"Thế mà lại có nương tử rồi à? Sao trước đây chưa thấy nhắc đến?" Lão bà thì thầm nói.

"Con mới vừa đi qua, nương tử người ta cũng ở đó, con cũng nhìn thấy rồi."

"Mà chẳng phải Kiều lão bản còn có đệ đệ sao?"

"Đệ đệ cũng có nương tử rồi, cả hai đều giúp trông sạp."

"Thật tiếc quá. Ai, sao những người tử tế đều thành thân hết rồi?"

"Thôi cứ tìm thêm, đừng nóng vội."

"Không nóng sao được, muội muội con đã mười tám rồi, nào có nữ tử nhà ai mười tám tuổi rồi còn không thành thân. Năm ấy ta mười tám thì con đã mấy tuổi rồi."

"Giờ cũng không còn cách nào, người ta đều có nương tử cả rồi."...

Ở chỗ khác, Kiều Nhị dẫn Chân Nguyệt đến gặp người môi giới họ Phạm.

"Ồ, Kiều lão bản lại đến mua người à?"

Kiều Nhị đáp: "Ừm, ta đưa đại tẩu đến xem."

Người môi giới nhìn ra phía sau Kiều Nhị, thấy một phụ nhân liền chào: "Đại tẩu tốt a, lần này muốn mua người thế nào?"

Chân Nguyệt nhìn người môi giới rồi nói: "Ta cần người thật thà, làm việc chăm chỉ, biết trồng trọt hay không không quan trọng, nhưng phải chịu khó, tốt nhất là có tay nghề chút ít. Không cần hài tử, chỉ cần người trưởng thành, cả nam lẫn nữ đều được."

"Được, để ta gọi vài người ra cho các ngươi xem."

Chẳng mấy chốc, người môi giới dẫn ra một nhóm người, gồm cả nam lẫn nữ, có lão cũng có trẻ."Ngươi xem đi, những người này đều thật thà, chăm chỉ."

Dù lời nói là vậy, nhưng Chân Nguyệt chỉ cần liếc qua là thấy một số người có ánh mắt lấm lét, không thật thà như lời nói.

Nàng quan sát kỹ tay của họ, rồi chỉ vào ba người: "Người này, người kia, và người này nữa. Chọn ba người này."

Người môi giới hỏi: "Chỉ ba người thôi à? Có muốn chọn thêm không?"

Chân Nguyệt đáp: "Những người khác không đủ chăm chỉ, chỉ lấy ba người này. Giá bao nhiêu?"

Người môi giới trả lời: "Ba người này tốt lắm, 18 lượng bạc. Cả ba đều có thể làm việc tốt."

Kiều Nhị ngạc nhiên: "Trước đây chẳng phải chỉ có năm lượng một người sao?"

Người môi giới thở dài: "Ài, bây giờ không giống trước nữa. Người của chúng ta gần như được chọn hết, ngay cả nhà giàu cũng tìm đến ta mua người. Giờ thị trường căng thẳng lắm. Nếu ngươi muốn lấy nhiều hơn, ta có thể giảm giá chút ít."

Chân Nguyệt không muốn nghe lời lẽ này: "14 lượng, ta lấy luôn."

Người môi giới vội vàng xua tay: "Không được, không được, giá đó không thể chấp nhận được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt quay người nói: "Thế thì thôi, Kiều Nhị, chúng ta đi, đến nhà khác xem."

Bạn cần đăng nhập để bình luận