Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 454

Bà Điền cầm số tiền, nhưng mặt vẫn u sầu: "Giờ tiền có ích gì đâu, mua lương thực cũng chẳng được. Nhà ta từ giờ phải làm sao đây?" Bà ấy vừa nói vừa khóc thảm thiết.

Kiều Phong an ủi: "Chúng ta sẽ đưa bọn chúng lên quan phủ. Về lương thực thì khó mà lấy lại được, bà cứ thử dùng số tiền này xem có mua được chút lương thực không. Nếu không đủ, có thể đi hỏi mượn tạm."

Bà Điền buồn rầu nói: "Nhưng ai có lương thực mà cho mượn lúc này?" Bà ấy quay sang nhìn mọi người xung quanh, nhưng ai cũng tránh ánh mắt bà ấy. Nhà nào lương thực cũng không dư thừa, cho mượn liệu có đòi lại được không?

Cuối cùng, bà Điền hướng đến Kiều Trần thị: "Trần tỷ tỷ, nhà tỷ có dư lương thực không?"

Kiều Trần thị định nói, nhưng lại ngập ngừng, rồi quay sang nhìn Chân Nguyệt. Chân Nguyệt lắc đầu: "Nhà chúng ta đông người, nếu cho mượn thì lấy gì mà sống? Bà thử đi hỏi những nhà khác xem, dùng tiền để mua, chắc chắn sẽ có người bán."

"Dù giá có cao hơn bình thường thì cũng không còn cách nào khác. Tiền của bọn trộm đã được đưa cho bà, cứ lấy mà mua lương thực. Mượn thì chưa chắc trả nổi, đúng không?"

Nghe vậy, bà Điền vội quay về bàn bạc với nhi tử và tức phụ về việc mua lương thực, vì chẳng còn cách nào khác.

Kiều Nhị cùng trưởng thôn và mười mấy thanh niên khác đưa bọn trộm lên quan phủ. Họ nghe tin bên ngoài huyện thành có nhiều dân chạy nạn, nên quyết định đi đông người để đề phòng.

Trên đường đi, họ còn định nghe ngóng tin tức ở huyện thành, có người mang theo chút tiền để thử xem có thể mua được lương thực hay không.

Bọn trộm bị trói, một tên kêu lên: "Cho ta chút nước đi, chỉ một chút thôi."

Nhưng chẳng ai để ý, vì nước lúc này quý như vàng, nhà nào cũng không có dư. Ngay cả uống cho mình còn không đủ nữa là cho bọn trộm.

Tên đó kêu vài tiếng rồi thấy không ai đáp lại cũng im lặng. Khi họ tiếp tục đi về phía huyện thành, trên đường càng gặp nhiều dân chạy nạn hơn. Họ nhìn từng người trong số đó, ai nấy đều tiều tụy, tinh thần kiệt quệ, quần áo rách nát, môi khô nứt, trông còn thảm hơn lần trước Kiều Nhị từng thấy.

Kiều Nhị thậm chí còn nhìn thấy một phụ nhân đi chân trần, trên tay ôm một hài tử, không biết còn sống hay đã chết. Nhìn sắc mặt trắng bệch của hài tử, Kiều Nhị vội quay đi, không dám nhìn thêm.

Hắn sợ nếu nhìn nữa sẽ không nỡ, vì họ quá đáng thương, quá bi thảm!

Dọc đường, có người thỉnh thoảng nhìn bọn họ, nhưng khi thấy trên xe lừa có mấy tên trộm bị trói, miệng bị bịt kín, mọi người đều vội vã dời ánh mắt. Nhìn nhóm mười mấy người nam nhân lực lưỡng, chẳng ai muốn gây sự.

Khi đến cổng huyện thành, có người đang xếp hàng chờ vào thành, nhưng chỉ có thương nhân hoặc người có giấy tờ của quận huyện mới được vào.

Kiều Nhị và nhóm người của mình bị quan binh chặn lại. Quan binh nhìn thấy những tên trộm bị trói liền hỏi: "Chuyện gì đây?"

Trưởng thôn Kiều Phong nhanh chóng lấy ra giấy chứng nhận trưởng thôn thôn Đại Nam: "Chúng ta đến từ thôn Đại Nam. Gần đây có nhóm trộm chuyên trộm lương thực. Đây là những tên trộm mà chúng ta bắt được tối qua khi chúng lẻn vào thôn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, quan binh lập tức hỗ trợ đưa những tên trộm vào huyện nha. Cuối cùng, bọn chúng bị nhốt vào ngục, còn việc Huyện thái gia có cho người trị thương cho chúng hay không, thì không phải việc của người dân như bọn họ.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận