Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 776

Trâu Hùng tức giận: "Phó tướng? Ngươi không có công văn bổ nhiệm!"

Hồ lão đại đáp: "Công văn? Chúng ta ở đây là ai nắm quyền thì người đó có tiếng nói, ta hiện tại chính là phó tướng. Công văn cứ để khi tướng quân trở về rồi viết sau."

"Hoài Dương Vương không hề phong cho ngươi làm phó tướng!"

"Nhưng ta hiện tại chính là phó tướng, nếu không tin thì đi mà hỏi tướng quân!" Rồi nhìn về phía sau "Có phải trước khi đi tướng quân đã dặn ta là phó tướng, toàn bộ binh lực huyện Quận Thương đều do ta quản?"

"Đúng vậy, thưa đại nhân!"

Hồ lão đại quay sang Hoàng Lục, cười nhạt: "Xem đó, với lại, chẳng phải ngài được giao quản lý phủ nha sao? Tới quân doanh làm gì? Ta nhớ rõ quan văn và võ quan không được can thiệp vào việc của nhau."

Hoàng Lục vừa định nói gì đó thì có người từ phủ nha chạy đến, gấp gáp báo: "Đại nhân, phủ nha có người kiện cáo, có chuyện khẩn cấp!"

Hoàng Lục nhăn mặt: "Chuyện gì?"

"Chưa rõ, xin đại nhân trở về giải quyết."

Hoàng Lục trừng mắt nhìn Hồ lão đại một cái rồi nói: "Được, chúng ta về. Hồ phó tướng tốt nhất cứ như vậy đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ lão đại cười đáp: "Ta không như vậy thì ta nên như thế nào? Hoàng đại nhân cứ đi thong thả. Ta sẽ không so đo chuyện ngài vô lễ đâu."

Nhóm người Hoàng Lục không dám làm gì thêm trước cửa quân doanh vì dù sao đây cũng là địa bàn của Hồ lão đại, nên bọn họ đành nén bực tức quay về phủ nha. Về đến nơi, họ thấy hai lão nhân đang cãi nhau, tay lôi theo một con gà.

"Có chuyện gì?"

"Đại nhân, lão Lý này ăn trộm gà của thảo dân!"

"Cái gì mà gà của ngươi, đây là gà của ta!"

"Rõ ràng nó bay từ nhà ta qua nhà ông, đây là gà của ta!"

"Bay vào nhà ta rồi thì là của ta!"

"Gà của ta!"

"Gà của ta!"

Nhìn hai ông lão tranh cãi ầm ĩ, Hoàng Lục tức giận đập bàn quát: "Im ngay! Cãi nhau gì thế!"

Hai ông lão sợ hãi quỳ xuống, Hoàng Lục chỉ vào ông lão áo xám, bảo: "Ngươi nói trước."

Ông lão áo xám, tên Trần lão đầu, tố cáo rằng con gà từ nhà ông nhảy sang nhà Lý lão đầu, nhưng bị lão Lý chiếm đoạt.

Lý lão đầu cãi lại rằng con gà đã vào nhà ông thì là của ông, không có bằng chứng nào chứng minh nó là của Trần lão đầu.

Cả hai lại tiếp tục cãi vã, Hoàng Lục đập bàn quát: "Đủ rồi! Trả gà lại cho Trần lão đầu, không thì đánh mười roi! Cút!"

Cuối cùng, Lý lão đầu đành trả gà cho Trần lão đầu, rồi cả hai cùng rời đi. Nhưng chưa được bao lâu, lại có hai phụ nhân đến kiện nhau. Một người tố rằng người kia cố ý câu dẫn trượng phu mình.

Hai người này sống đối diện nhau trong cùng một sân, một người sau khi gội đầu thì đứng ngoài cửa hong tóc, khiến người đối diện cho rằng nàng ấy cố tình làm vậy để thu hút trượng phu mình.

"Nhìn bộ dạng trượng phụ ngươi như heo ấy, ai mà thèm câu dẫn? Trượng phu ngươi có ưa nhìn bằng trượng phu nhà ta không?"

"Trượng phu nhà ta còn đẹp hơn trượng phu nhà ngươi! Ngươi là muốn quyến rũ trượng phu nhà ta!"

"Ta thèm gì cái lão heo nhà ngươi? Phì! Đúng là heo thì phải đi với heo, chẳng ai thèm câu dẫn hai người đâu!"

Hoàng Lục quát to: "Im lặng!"

Một trong hai người giật mình, tay ôm ngực, vừa nói vừa nháy mắt với Hoàng Lục: "Đại nhân, sao lớn tiếng thế? Ngài dọa ta sợ đấy!"

Hoàng Lục suýt nữa nôn ra, quát to: "Cút hết đi! Ngươi thì béo như heo mà còn muốn quyến rũ ai? Đúng là lợn đi với lợn, không ai thèm đâu! Cút cút!"

Từng chuyện vặt vãnh một liên tục được mang đến khiến Hoàng Lục bực mình đến muốn phát điên. Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy đây là âm mưu! Tuyệt đối là âm mưu!

Đám đồng sự cũng bắt đầu lo lắng: "Hoàng Lục, giờ chúng ta nên làm gì đây? Phủ nha thì không một bóng người, tìm mãi cũng không có gì để nắm trong tay."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận