Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 426

Kiều Triều nói thêm: "Con nói thêm câu nữa, không phải sợ ai cả. Nhà chúng ta có nhiều người, không ai dám làm gì. Nếu có chuyện, cứ tìm trưởng thôn hoặc người lớn tuổi trong làng."

Kiều Trần thị gật đầu: "Chúng ta biết rồi."

Kiều Triều chỉ vào Tiểu A Sơ: "Dạo này cứ để nó ngủ với nương. Mỗi tối không ngủ được là cứ mở to mắt ngó nghiêng."

Thực ra, hắn cảm thấy Tiểu A Sơ làm phiền thời gian riêng tư của hắn và Chân Nguyệt.

Kiều Trần thị đáp: "Được rồi, vài ngày nữa con cứ trò chuyện với Chân thị đi. Dù sao trong nhà cũng sẽ nghe theo nàng hết."

Kiều Triều mỉm cười: "Ừ, con biết."

Đến tối, khi Kiều Triều bước vào phòng một mình, Chân Nguyệt liền hỏi: "Nhi tử đâu rồi?"

Kiều Triều bình thản đáp: "Ở chỗ nương, mấy ngày này nó sẽ ngủ với nương."

Chân Nguyệt gật đầu: "Cũng được." Nàng tháo áo ngoài, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ về việc ngày mai sẽ làm thêm ít lương khô để Kiều Triều mang theo khi lên đường.

Kiều Triều bước tới đóng cửa sổ. Chân Nguyệt nghe thấy tiếng đóng cửa, không khỏi thắc mắc: "Trời nóng thế này, sao huynh lại đóng cửa sổ?"

Kiều Triều có chút bối rối, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Chân Nguyệt: "Khụ khụ, một lát nữa... sợ ảnh hưởng không tốt."

Chân Nguyệt nhìn thấy Kiều Triều chuẩn bị một chậu nước sạch, đặt bên cạnh, rồi bắt đầu cởi quần áo. Nàng hỏi: "Huynh không phải vừa tắm rửa rồi sao? Còn muốn tắm nữa hay chỉ ngâm chân bằng nước lạnh?"

Kiều Triều không đáp, tiếp tục cởi quần áo, chỉ để lại một cái quần ngắn, để lộ cánh tay cơ bắp rắn chắc. Cơ thể toát lên vẻ nam tính đầy mạnh mẽ, khiến không khí trong phòng như ngột ngạt thêm.

Chân Nguyệt thoáng chốc nuốt khan, vội vàng nhìn mặt hắn, mũi cao, đôi môi mím lại, cùng đối mắt nhìn nàng đầy tình tứ, quay sang hỏi: "Huynh... làm sao vậy? Không phải muốn tắm sạch sao?"

Kiều Triều khóa cửa thật chặt. Rồi hắn bước từng bước đến gần Chân Nguyệt. Nhìn thấy hắn càng ngày càng tới gần, Chân Nguyệt bắt đầu cảm thấy tình huống này không đúng lắm. Tư thế của Kiều Triều không phải là muốn tắm rửa hay ngâm chân, mà rõ ràng là muốn... quyến rũ nàng!

"Huynh..."

Kiều Triều đáp: "Vài ngày nữa ta phải đi rồi."

Chân Nguyệt ngập ngừng: "... Cho nên?"

Kiều Triều nuốt khan, mắt ánh lên vẻ khẩn thiết: "Chúng ta... có thể không... ?" Hắn nhìn nàng, do thời tiết nóng bức nên Chân Nguyệt mặt ảo mỏng để lộ cánh tay trắng mịn và đôi chân thon thả hồng hào.

Cảm thấy hơi ngượng, Chân Nguyệt dịch dần về phía giường. Rồi nàng nghe Kiều Triều nói thêm: "Nàng có thể thưởng cho ta thêm chút không?"

Chân Nguyệt im lặng, Kiều Triều đã ngồi lên giường, nhẹ nhàng đưa tay lên cằm nàng, vuốt ve. Sau đó hắn chậm rãi cúi xuống, hai người nhìn nhau lại tựa như ngượng ngùng mà cùng nhắm mắt lại, môi chạm vào nhau ...

Một lát sau, Chân Nguyệt vẫn cảm thấy thẹn : "Màn giường... Kéo xuống..."

Kiều Triều khẽ rời khỏi đôi môi của Chân Nguyệt, nhưng bàn tay vẫn ôm lấy khuôn mặt nàng, rồi nói: "Như vậy sẽ nóng lắm." Nói xong, hắn lại tiếp tục hôn nàng. Lúc này, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, da thịt cọ xát vào nhau, mang lại cảm giác dính nhớp.

Tóc trên trán Chân Nguyệt đã ướt và dính sát vào da đầu. Nàng mê mẩn nhìn ánh nến nhấp nháy phía xa, khẽ đẩy Kiều Triều: "Tắt nến đi."

"Sẽ không thấy rõ."

"... Vẫn là nên tắt."

Kiều Triều kìm nén cảm xúc, cuối cùng cũng xuống giường, tắt nến rồi nhanh chóng quay lại giường."Xong rồi, tiếp tục nào."

Trong bóng tối, căn phòng im ắng chỉ còn tiếng động khe khẽ như tiếng chuột đang đào hốc tường. Đánh nhau một hồi, âm thanh đó ngừng lại, nhưng không lâu sau lại bắt đầu tiếp tục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận