Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 749

Phùng Thiết Hùng dẫn theo quân đội tiến gần đến cửa thành, dừng lại ở khoảng cách hai trăm mét. Hắn ta sai một tiểu binh đến truyền lệnh: "Mau mau mở cửa thành, nếu không sẽ chịu hậu quả!" Tên tiểu binh đứng cách thành khoảng năm mươi mét, cao giọng quát to.

Kiều Triều không đáp lời, chỉ cầm cung nhắm thẳng vào tên tiểu binh, b.ắ.n một mũi tên xuyên qua khoảng không, trúng ngay giữa trán tên tiểu binh đó khiến hắn ta ngã gục tức khắc, mang hàm ý chắc chắn bọn họ sẽ không có chuyện mở cửa thành.

Phùng Thiết Hùng giận dữ quát lên: "Thương Quận này là ai trấn thủ?"

Một người bên cạnh đáp: "Hình như là một tên huyện lệnh vô dụng, kẻ chỉ ham sống sợ chết."

"Vậy tên vừa b.ắ.n cung là ai? Ở Thương Quận này có ai lợi hại như vậy sao?"

"Không rõ, trước đây không nghe có nhân vật nào nổi danh ở đây. Có lẽ là một đầu lĩnh thổ phỉ vừa mới được chiêu an."

"Thổ phỉ?" Phùng Thiết Hùng cười nhạt."Trùng hợp, ta cũng là thổ phỉ! Nghe lệnh! Tất cả tiến lên, phá cửa thành!"

"Tuân lệnh!"

Quân lính ầm ầm tiến tới, một số mang theo thang gỗ định trèo lên tường thành. Nhưng không lâu sau, nước sôi từ trên thành đổ xuống xối xả, khiến binh lính bên dưới phải la hét trong đau đớn, làn da bị nước nóng làm bỏng rát.

Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp nơi. Ngay sau đó, từ trên thành đá tảng và mũi tên cũng được ném xuống liên tục. Kiều Triều nhắm thẳng vào Phùng Thiết Hùng, b.ắ.n một mũi tên.

Phùng Thiết Hùng nhanh chóng nhận ra, nên đã vung đao chặn mũi tên. Âm thanh mũi tên rơi xuống đất vang lên khi đao của hắn ta cản được.

Nhìn lên, Phùng Thiết Hùng và Kiều Triều chạm mắt nhau. Không đợi hắn ta kịp phản ứng, Kiều Triều lập tức b.ắ.n thêm hai mũi tên, làm Phùng Thiết Hùng phải lùi lại, vừa tránh được một mũi tên thì con ngựa hắn ta cưỡi đã bị trúng tên, tung hai vó ngựa lên một cách dữ dội. Phùng Thiết Hùng đành xoay người nhảy xuống, nhanh chóng cướp lấy một con ngựa khác.

"Xông lên cửa thành! Giết sạch! Nữ nhân thì mặc sức hưởng thụ, vàng bạc tài bảo thì cướp hết!"

Lời hắn ta vừa dứt, như được tiếp thêm tiết gà khiến đám binh lính càng thêm hưng phấn, càng xông lên dữ dội.

Trên thành, Kiều Triều đổ thêm nước sôi và dầu nóng, b.ắ.n thêm hai mũi tên về phía Phùng Thiết Hùng nhưng hắn ta vẫn tránh thoát. Thấy thế, Kiều Triều bước xuống thành, theo sau là khoảng bốn trăm quân binh: "Tất cả theo ta ra ngoài đánh! Nhớ kỹ, nếu địch phá được thành, gia đình các ngươi, hài tử các ngươi đều sẽ bị g.i.ế.c sạch, nữ nhân sẽ bị làm nhục!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Giết! Giết! Giết!" Hơn bốn trăm binh sĩ đồng thanh hô lớn.

"Được! Mở cửa thành! Bố trí đội hình! Sẵn sàng đổ dầu nóng! Một, hai, ba, mở!"

Cửa thành mở ra, vài thùng dầu nóng lập tức được đẩy ra phía ngoài, đổ ào xuống đám quân lính đang tấn công, khiến hàng loạt tên địch phải nhắm mắt ngã lăn ra, gào thét vì bỏng.

Kiều Triều rút kiếm, xông lên c.h.é.m ngã vài tên địch, hét lớn: "Xông lên!"

"Giết!" Hơn bốn trăm binh lính theo sau đồng loạt xông vào, trong đó có cả Hồ lão đại và nhiều dân làng trước kia.

Sau khi đoàn quân của Kiều Triều rời khỏi, cửa thành nhanh chóng đóng lại. Tại phủ nha, Chân Nguyệt tiếp tục chỉ huy nhóm người đun sôi nước và thuốc, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ thương binh nào. Đại phu và các vật dụng y tế đều được bố trí cẩn thận.

Nàng quay sang Tiền thị và Uất Trì Thịnh, căn dặn: "Ta đi ra cửa thành một chuyến. Nếu có chuyện khẩn cấp, lập tức báo cho ta."

Tiền thị vội đáp: "Tẩu cứ yên tâm, muội sẽ trông nom ở đây."

A Sơ nghe vậy nói với Chân Nguyệt: "Con sẽ đi cùng nương." Trước đó, A Sơ vốn định theo phụ thân ra trận, nhưng Kiều Trần thị đã năn nỉ, khóc lóc không cho đi, thêm vào đó là sự cấm cản từ cả phụ thân và nương, nên cuối cùng đành ở lại hậu phương.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận