Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 856

Khi bọn Kiều Nhị về thấy khói trắng xung quanh thì thật sự coi đó là phần mộ tổ tiên phù hộ, hiển linh, nhưng thật ra nó chỉ sương thôi.

Thực hay giả cũng không còn quan trọng, vì giờ đây đại ca của họ đã là hoàng đế, gia tộc Kiều trở thành hoàng tộc khai quốc, một dòng dõi quý tộc chính thức!

Tiền thị nhìn Kiều Nhị, nói: "Huynh cũng là Vương gia rồi đấy, Vương gia thiên tuế!"

Kiều Nhị cười rạng rỡ, khó che giấu niềm vui. Trước đây mọi người đã gọi hắn là Vương gia, nhưng nay được phong chính thức, lại còn là Tần Vương.

"Vương phi cũng thiên tuế!"

Cả hai ôm nhau cười hạnh phúc. Ngày hôm nay thực sự là một ngày vui mừng!

Sau khi bình tĩnh lại, Tiền thị nói: "À, đại ca... à không, Hoàng Thượng bảo tối nay chúng ta vào cung dự tiệc đoàn viên."

"Được, ta sẽ báo với A Trọng và mọi người để chuẩn bị."

A Trọng cũng được phong làm Thế tử, thê tử hắn trở thành Thế tử Phi. A Đóa, người đã xuất giá cũng nhận được phong hào. Các tiểu thư như Tiểu Hoa, Tiểu Thảo đều được phong làm huyện chúa, có bổng lộc hẳn hoi.

Tối hôm ấy, toàn bộ gia đình Kiều gia vào cung dự tiệc. Cung điện này thực ra chỉ là một trong những cung điện nhỏ của hoàng cung cũ, không quá rộng lớn.

Cả gia đình ngồi ngoài sân, chia thành vài bàn. Ở bàn chính, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần Thị ngồi ở vị trí cao nhất, hai người đã già yếu, cần người đỡ đến chỗ ngồi.

Kế bên là Kiều Triều và Chân Nguyệt, bên phải họ là Kiều Nhị và Tiền thị, Kiều Tam và Mạn Châu. A Sơ và Mộ Khanh Thơ ngồi bên phải Chân Nguyệt.

Kiều Triều lên tiếng trước: "Hôm nay là ngày đại hỷ, đều là người một nhà, cứ tự nhiên".

Kiều Đại Sơn: "Ăn cơm, ăn đi." Ông động đũa trước, sau đó đến Kiều Triều động đũa, mọi người còn lại mới sôi nổi bắt đầu động đũa.

"Hoàng Thượng, thần kính ngài một ly." Kiều Nhị giơ lên chén rượu.

Kiều Triều: "Hôm nay người một nhà không cần khách khí, gọi đại ca liền tốt."

"Đại ca!" – Kiều Nhị nói,"Nhị đệ kính huynh một chén, cảm ơn huynh!"

Kiều Tam cũng nâng chén rượu,"Đại ca, đệ cũng kính huynh! Nếu không có huynh, Kiều gia chúng ta sẽ không có ngày hôm nay!" Nói đến đây, mắt Kiều Tam đỏ lên.

Bọn họ đã chiến đấu suốt mười mấy năm, mười mấy năm ấy đầy gian truân, khổ ải mà chỉ bọn họ mới hiểu rõ. Kiều Triều đã nhiều lần cận kề cái chết, nhưng vẫn luôn bảo vệ gia đình nên họ ít phải chịu thương tổn. Có thể nói, Kiều Triều, Chân Nguyệt và A Sơ đã đứng ra che chắn cho mọi người.

Kiều Triều chạm cốc với mọi người,"Người một nhà không cần phải khách sáo! Những năm qua, nhờ có sự giúp đỡ của các đệ ở phía sau, mới có ta Kiều Triều của hôm nay."

"Cạn nào!"

Bữa tiệc kéo dài đến tối, cả Kiều Nhị và Kiều Tam đều đã say khướt, Kiều Triều cũng say chuếnh choáng. Chân Nguyệt dìu hắn về tẩm cung. Theo lệ thường, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thường ngủ riêng, nhưng từ khi đăng cơ đến nay, hắn luôn ở cùng nàng, chưa từng tách rời. Do vậy, Chân Nguyệt đã đưa hắn về phòng của hắn.

Sau khi lo liệu cho hắn xong xuôi, nàng cũng tự mình sửa soạn rồi nằm nghỉ trên giường.

Ngày hôm sau, khi lên triều, việc đầu tiên Kiều Triều đưa ra là thảo luận về việc dời đô và khôi phục cung điện. Quyết định này nhận được sự đồng thuận, nhưng vấn đề là kinh đô trước đây đã bị tàn phá, cần phải gấp rút sửa chữa cung điện trong thời gian ngắn nhất.

Kiều Triều giao nhiệm vụ cho Lý Hồng từ Công Bộ: "Chuyện này do Công Bộ phụ trách, ngươi lập tức phái người đến kinh đô, nhất định phải sửa xong cung điện trong năm nay."

Lý Hồng cúi đầu lĩnh mệnh, lòng không khỏi lo lắng vì quốc khố cạn kiệt, mà các công trình cần tái thiết lại nhiều vô số. Tiếp đó, triều đình thảo luận về kỳ thi khoa cử, bởi quốc gia mới thành lập, nhân lực thiếu thốn khắp nơi. Khoa cử đã bị trì hoãn quá lâu, cần tổ chức sớm.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận