Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 630

Phu tử gõ bàn nhắc nhở: "Tiểu công tử, nếu không tập trung ta sẽ nói với đại thiếu phu nhân đấy."

Tiểu A Sơ vội vàng ngồi thẳng, viết chữ chăm chú: "Phu tử đừng nói với nương con, con sẽ nghiêm túc."

"Hôm nay ngoài kia có gì làm con mất tập trung vậy?"

Tiểu A Sơ cúi đầu, khẽ nói: "Cha con đã trở về, con sợ cha lại đi mất."

Phu tử hiểu rõ tình cảnh, biết rằng đại công tử Kiều gia mới về sau khi ra trận, nên ông cũng thông cảm với học trò lâu ngày không gặp cha: "Vì con vi phạm lần đầu, phu tử sẽ không nói với nương con. Viết xong mấy chữ này là xong buổi học hôm nay."

Tiểu A Sơ nghe thấy vậy liền chăm chú viết chữ. Sau khoảng ba mươi phút, cuối cùng thằng bé cũng hoàn thành. Phu tử kiểm tra rồi vẫy tay cho phép đi, Tiểu A Sơ liền chào phu tử liền chạy ra ngoài.

Trong phòng, Chân Nguyệt đang ngồi trên đùi Kiều Triều, eo bị hắn ôm chặt, gáy cũng bị tay hắn giữ cố định. Bất ngờ,"phanh" một tiếng, cửa lớn mở ra, Tiểu A Sơ chạy nhanh vào trong phòng. Kiều Triều và Chân Nguyệt vội vàng tách ra, Chân Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, quay lưng về phía cửa và vội lau khóe miệng.

Tiểu A Sơ như một viên đạn lao vào lòng Kiều Triều: "Cha!" Kiều Triều ôm chặt nhi tử, nhưng vẫn nghiêm giọng: "Lần sau vào phòng phải gõ cửa trước, con có nhớ phu tử dạy thế nào không?"

Tiểu A Sơ ôm lấy cổ cha: "Cha, con sợ cha lại rời đi."

Kiều Triều mềm lòng: "Cha sẽ không rời đi nữa."

"Thật chứ? Cha!"

"Thật mà."

Lúc đó, Chân Nguyệt đã chỉnh đốn xong, quay lại hỏi: "Hôm nay sao con về sớm thế?"

Tiểu A Sơ đáp: "Phu tử nghe nói cha đã về, nên bảo con chỉ cần viết xong là có thể về."

Kiều Triều cười: "Thật sao? Để cha xem con viết chữ thế nào."

Tiểu A Sơ liền kéo cha vào phòng mình. Ở đó có một cái thư án nhỏ, trên bàn đã sẵn giấy và mực.

"Viết tên con cho cha xem."

Tiểu A Sơ nhanh nhẹn chuẩn bị nước mực, lấy bút, rồi viết tên mình. Tên của thằng bé hơi khó viết, nhưng nhờ Chân Nguyệt đã cho luyện nhiều lần, nên Tiểu A Sơ đã viết rất thuần thục.

Kiều Triều nhìn, thấy miễn miễn cưỡng cưỡng đạt tiêu chuẩn. Hắn cầm bút lên và viết ba chữ "Kiều Quân Lân" với nét bút mạnh mẽ, khí khái: "Từ nay con phải viết theo mẫu của cha. Hôm nay luyện một trăm lần nhé."

"A?" Tiểu A Sơ cõi lòng tan nát, không ngờ vừa về đã phải tiếp tục luyện chữ...

"Viết xong đưa cho cha kiểm tra." Kiều Triều xoa đầu bé,"Làm nam tử hán Kiều gia, chút chữ này chắc là không làm khó được con đâu."

Nghe vậy, Tiểu A Sơ phấn chấn: "Con sẽ viết thật tốt."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Để ta đi lấy ít đồ ăn cho con, viết mệt có thể ăn chút gì đó."

Nương vậy mà lại không giúp bé, Tiểu A Sơ lòng có chút buồn.

Dù vậy nhưng thằng bé vẫn ngoan ngoãn ngồi yên bên án thư bắt đầu viết chữ. Kiều Triều kéo Chân Nguyệt ra ngoài.

Không lâu sau, Kiều Trần thị mang đồ ăn vào cho Tiểu A Sơ. Thằng bé ngạc nhiên hỏi: "Nương nói sẽ lấy cho con, sao nãi nãi lại mang vào?"

Kiều Trần thị xoa khuôn mặt nhỏ của tôn tử: "Nương con có việc, không thích nãi nãi mang vào à?"

Tiểu A Sơ lắc đầu: "Không ạ. Nãi già rồi, phải nghỉ ngơi nhiều."

Kiều Trần thị nghe vậy rất vui: "Cháu ngoan của nãi, nãi không mệt đâu."

Bên ngoài, Kiều Triều và Chân Nguyệt tiếp tục âu yếm. Kiều Triều còn khóa cửa lại. Nhưng họ chưa được thân mật bao lâu thì Kiều Nhị và Kiều Tam đã trở về, gõ cửa làm gián đoạn. Kiều Triều thở dài, buông Chân Nguyệt ra: "Sao lúc nào cũng có người quấy rầy chúng ta thế này?"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Không sao, về sau chúng ta còn nhiều thời gian."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận