Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 397

Tiền thị liền đáp: "Đại tẩu nói mua vịt để ăn châu chấu. Ta không biết liệu heo có ăn được châu chấu không nhỉ?"

Kiều Nhị hơi do dự: "... Có tác dụng gì không?"

Tiền thị vội nói: "Chẳng phải đại tẩu nói, ngựa c.h.ế.t còn phải coi như ngựa sống mà chữa trị sao?"

Chân Nguyệt tiếp lời: "Nhị đệ, lo chuẩn bị thêm củi lửa, để sau này có thể thiêu hủy châu chấu. Ngày mai, đệ cùng đại ca đệ đi mua thêm ít lưới đánh cá về, để dùng bắt châu chấu."

"Rõ, đại tẩu."

Kiều Trần thị lo lắng: "Nhưng những thứ mới gieo trồng thì sao? Chúng sẽ bị châu chấu ăn sạch mất!"

Chân Nguyệt cũng không có cách nào khác. Thời này không có thuốc trừ sâu, chỉ có thể dùng những biện pháp thô sơ để tiêu diệt châu chấu.

Nàng nghĩ đến số khoai tây và dưa hấu vừa trồng. May mà còn giữ lại được ít hạt giống, nếu tất cả bị ăn hết thì nàng chỉ có nước ngất đi thôi.

Trong khi đó, Kiều Triều và Kiều Đại Sơn đã đến huyện thành. Mọi thứ trong thành dường như vẫn yên bình, không ai có chút tin tức gì về nạn châu chấu. Giá lương thực tuy đã tăng một đợt, sau đó giảm nhẹ, nhưng vẫn chưa trở về mức như trước.

Sau khi mua một ít lương thực, Kiều Triều đi dò hỏi tin tức. Theo lẽ thường, nếu nạn châu chấu đã đến Châu Trì Định, thì Phủ An Bình phải có tin tức mới phải. Vậy mà chẳng có ai biết gì, thật kỳ lạ.

Kiều Triều đến quán trà, ngồi xuống uống một chén, tai lắng nghe những người xung quanh bàn tán. Chủ đề vẫn chỉ là chuyện biên cương hay mấy câu chuyện tầm phào trong làng, hoàn toàn không có chút tin tức nào về nạn châu chấu.

Sau đó, Kiều Triều đến quan phủ để dò hỏi. Khi hỏi thăm lính canh, người lính chỉ đáp với vẻ thờ ơ: "Đó là chuyện của Châu Trì Định, ở đây là Phủ An Bình, châu chấu sao mà tới được?"

 

Kiều Triều vẫn cố gắng hỏi thêm: "Vậy quan phủ có tính đến chuyện phòng bị trước không?"

Tên lính tỏ vẻ khó chịu: "Chuyện của ngươi à? Ngươi có phải Huyện thái gia không mà hỏi?"

Kiều Triều không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngao ngán. Sau một lúc tìm hiểu thêm, hắn mới biết Huyện thái gia cũ đã được thăng chức, còn vị mới vừa nhậm chức chưa lâu.

Về đến nhà, thì trời đã tối hẳn. Kiều Triều và Kiều Đại Sơn mang theo lương thực trở về, cả nhà cùng nhau dỡ xuống. Chân Nguyệt đã chuẩn bị cơm để phần cho hai người, cả nhà đã ăn xong từ trước.

Khi ngồi xuống ăn, Kiều Triều vừa ăn vừa kể: "Lương thực giá vẫn như cũ, không có gì thay đổi nhiều. Ta còn hỏi thăm ở huyện nha, thì ra Huyện thái gia vừa mới thay đổi, quan mới nhậm chức chưa được mấy ngày."

Chân Nguyệt nghe vậy liền lắc đầu: "Đúng là tin không vui chút nào."

Kiều Triều đồng tình: "Trưởng thôn đã nói gì chưa?"

Chân Nguyệt đáp: "Nhị đệ đã bảo trưởng thôn đi tìm mọi người để bàn bạc."

"Vậy cũng tốt," Kiều Triều đáp.

Hắn nhanh chóng ăn hết bát cơm, sau đó đi rửa tay.

Lúc này, Chân Nguyệt đang múc nước tắm cho Tiểu A Sơ. Trời tuy không lạnh lắm nhưng ban đêm vẫn hơi se lạnh, nên nàng tắm nhanh cho con rồi quấn lại trong tấm khăn sạch, sau đó bế lên giường.

Kiều Triều tiến lại, cầm lấy quần áo để mặc cho nhi tử. Chân Nguyệt vừa đổ nước ra ngoài vừa nói: "Ngày mai nương sẽ đưa tiền cho huynh, huynh đi mua thêm gà vịt về nuôi. Nếu nạn châu chấu đến, chúng ta có thể thả chúng ra ăn châu chấu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận