Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 659

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không có, thời tiết quá lạnh, lạnh hơn cả năm trước. Con e rằng sắp tới còn có thể có bão tuyết."

Nàng thầm nghĩ rằng thời đại mà nàng xuyên đến này sao mà nhiều tai ương quá, chẳng mấy khi được sống yên bình.

Kiều Triều nhanh chóng mang theo người tới, họ bắt đầu thu hoạch những gì còn sót lại. Trời thực sự rất lạnh, mọi người ai cũng rùng mình. Kiều Triều đến gần Chân Nguyệt, bỗng nhiên lấy ra một chiếc mũ đội cho nàng. Chân Nguyệt nhìn về phía hắn, Kiều Triều nắm lấy tay nàng mới phát hiện tay nàng đã lạnh y như đá.

"Nàng về trước đi, để ta lo chỗ này," Kiều Triều vừa nói vừa xoa tay nàng cho ấm lên.

Chân Nguyệt chạm vào má hắn,"Huynh cũng lạnh, đội mũ vào đi. Ta về nhà sưởi ấm trước."

Nàng đưa lại chiếc mũ cho hắn: "Nếu cảm thấy lạnh quá thì cũng về nghỉ ngơi, thân thể quan trọng hơn."

"Được."

Chân Nguyệt cõng một sọt rau củ về nhà, sau đó bảo người ra huyện thành để thông báo cho Kiều Nhị và Kiều Tam rằng từ nay sẽ không còn rau tươi để bán, bảo họ chuẩn bị tinh thần cho những ngày tới.

Về nhà, Chân Nguyệt vào phòng ngồi cạnh lò sưởi một lúc mới thấy người ấm lại. Kiều Trần thị mang cho nàng một chén nước ấm,"Tức phụ lão đại, rau ngoài ruộng thế nào rồi?"

Chân Nguyệt uống một ngụm nước, rồi thở dài: "Đã bị đông c.h.ế.t cả rồi. Mùa đông này không thể trồng rau được nữa."

Tiền thị ở bên cạnh bế A Trọng, nghe thấy liền hỏi: "A? Thế cửa hàng làm sao đây?"

Chân Nguyệt đáp: "Cửa hàng vẫn bán những thứ khác, chẳng phải chúng ta còn có rau khô, tương và các món khác sao?"

Tiền thị lo lắng: "Đúng là có, nhưng liệu có ảnh hưởng đến việc buôn bán không?"

Chân Nguyệt trầm ngâm: "Chưa chắc, nhưng chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Trời quá lạnh, rau củ đều bị đông chết, năm nay lạnh hơn năm ngoái nhiều."

Mạn Châu gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, năm nay trời lạnh hơn hẳn. Nương muội cũng bảo, củi lửa ở nhà dùng nhanh hơn nhiều so với mấy năm trước."

Kiều Trần thị thêm vào: "Nhà mình lúc nào cũng phải đốt than liên tục."

Tiền thị nhẹ nhõm nói: "May mà đại ca đã cho người đi đốn củi về trước, giờ nhà ta vẫn còn đủ củi để dùng."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Ta đã bảo mọi người thu hoạch hết những gì còn có thể. Nhà ta còn nhiều củ cải, mùa đông chắc đủ ăn, nên tốt nhất là không bán đi, để phòng trường hợp trong nhà không còn gì mà ăn."

Khi Kiều Nhị và Kiều Tam nhận được tin báo, họ lập tức treo tấm biển thông báo rằng cửa hàng sẽ không bán rau tươi nữa. Ngay lập tức, nhiều người tò mò đến hỏi thăm: "Sao thế này, Kiều lão bản? Nhà ngươi hết rau rồi sao?"

Kiều Tam gật đầu: "Xin lỗi, do thời tiết quá lạnh, rau nhà ta bị đông c.h.ế.t cả rồi."

Có người thắc mắc: "Trước đây vẫn còn tốt mà, sao giờ lại hỏng hết?"

Một bà thím đứng cạnh liền giải thích: "Ta cũng từng trồng rau, mùa đông lạnh thế này, rau rất dễ bị đông chết. Lúc trước ta từng rất kinh ngạc vì Kiều gia có thể trồng rau vào mùa đông, thế đã là giỏi lắm rồi."

Người khác cũng chen vào: "Năm nay trời lạnh quá, việc rau bị hư cũng là bình thường thôi. Năm nay lạnh hơn năm trước nhiều."Ngươi không nói, ta đứng ở chỗ này một lúc đã cảm thấy lạnh, vậy còn có đồ ăn để mua không? Kiều lão bản."

"Có."

"Những cái đó, ta mua chút đồ ăn này nữa."

"Được."

Không chỉ Kiều gia mà nhiều nhà khác cũng gặp tình cảnh tương tự, rau củ đều bị hư hại vì lạnh, ngay cả những loại chống chịu lạnh tốt cũng không chịu nổi cái rét khắc nghiệt. Rau tươi trở nên khan hiếm, giá cả tăng vọt, ngay cả những gia đình giàu có cũng không dễ dàng có rau tươi để ăn.

Thôn trang nhà bọn họ có thể trồng nhưng phải trồng rau trong nhà để sưởi ấm, nhưng việc giữ ấm cũng tiêu tốn rất nhiều củi lửa, rau trồng ra được cũng không nhiều lắm.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận