Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 829

"Vương phi sẽ rời đi sao?"

Chân Nguyệt nhìn hắn,"Kế sách ta đã chỉ cho các ngươi rồi, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình lên trận?"

"Không, không cần!" Nếu để Vương phi ra trận, khi Vương gia về thì hắn không còn mặt mũi nào gặp Vương gia. Lần này Vương phi đến đã làm hắn có phần hổ thẹn.

"Được rồi, ta tin các ngươi!"

"Chúng thần nhất định sẽ không phụ lòng Vương phi!"

"Ừm, ra ngoài đi! Cẩn thận kiểm tra xem còn mật thám không."

"Rõ."

Chân Nguyệt tự băng bó vết thương, nếu nàng không nhanh tay thì mũi d.a.o ấy đã đ.â.m trúng tim nàng. Nàng nhất định phải sống để hưởng hạnh phúc.

Khi Chân Nguyệt bị thương, Kiều Triều bên kia không hề hay biết. Chính hắn cũng bị thương, vết thương ở lưng và cánh tay. Nhưng trước đây hắn từng chịu nhiều vết thương nặng hơn, nên lần này không thành vấn đề. Hắn thậm chí còn g.i.ế.c được một tướng của Trấn Bắc Vương, nên chấp nhận chịu đựng chút vết thương này cũng đáng.

"Vương gia, Vương phi đã ra tiền tuyến!" Vừa nhận được tin báo.

Kiều Triều kinh ngạc,"Sao lại thế?!"

"Hình như bên kia chiến sự bất lợi, Hồ tướng quân bị trọng thương nên Vương phi tự mình đến."

Kiều Triều nhíu mày,"Bên đó hiện tại ra sao?"

"Vẫn chưa rõ." Khoảng cách hai nơi khá xa nên tin tức truyền đến chậm.

A Sơ cũng bước vào,"Phụ thân! Con nghe nói nương đã đến luỹ làng sườn núi! Chuyện gì xảy ra vậy?" Luỹ làng sườn núi là nơi doanh trại của Chân Nguyệt đóng.

Kiều Triều trấn an con,"Hồ Đại bá con bị thương, nên nương con đến đó. Không sao đâu, nương con thông minh, chuyện chiến trường không làm khó được nàng."

Kiều Triều vừa an ủi con vừa tự trấn an chính mình. Thực ra, những kế sách mà Chân Nguyệt đề ra trên chiến trường rất xuất sắc, nàng còn phụ trách chỉ đạo xưởng vũ khí nghiên cứu các loại vũ khí mới. Dù Chân Nguyệt chỉ đưa ra ý tưởng, nhưng đó đều là những suy nghĩ vượt xa thời đại, đến hắn cũng không biết nàng nghĩ ra từ đâu.

Ngoài kia đồn đoán không sai, Vương phi không chỉ là thê tử của Kiều Định Vương, mà còn là hậu thuẫn kiên cường nhất của hắn.

Mấy ngày sau, tin tức từ luỹ làng sườn núi truyền về là tin thắng trận, quân địch bị thương nặng.

A Sơ rất vui mừng,"Chắc chắn là nhờ nương! Nương vừa đến là thắng ngay!"

Kiều Triều cũng tự hào,"Thấy chưa, nương con lợi hại thế nào. Ta đã nói nương con chắc chắn không thành vấn đề mà."

"Vâng!" A Sơ gật đầu thật mạnh.

Tuy nhiên, mấy ngày sau lại có tin Vương phi bị ám sát và bị thương. Vết thương không nặng, nhưng kẻ thủ ác là một mật thám đã cài vào đội ngũ để ám sát nàng, hắn ta đã bị xử ngay tại chỗ, doanh trại cũng được rà soát và phát hiện thêm một vài mật thám.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời điểm nhận được tin này thì Kiều Triều đang chỉnh quân, chuẩn bị cho một trận tử chiến với quân Trấn Bắc Vương bên kia.

Kiều Triều vô cùng tức giận, nhưng khi nghe tin Chân Nguyệt vẫn bình an thì lòng hắn cũng bớt lo lắng phần nào. Hắn nhìn sang A Sơ đang lo lắng, nói: "Hãy giữ vững tinh thần! Đánh thật tốt để trả thù cho nương con!"

A Sơ đáp: "Dạ!"

Lúc này, Chân Nguyệt đã trở về Trì Định. Y nữ được gọi tới phủ để băng bó cho nàng, sau khi xem xét vết thương của Chân Nguyệt, y nữ có chút lo lắng: "Vương phi, vết thương có khả năng sẽ để lại sẹo."

Tiền thị đứng bên cạnh lo lắng,"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Y nữ nói,"Để thuộc hạ đi hỏi thử xem có loại thuốc nào trị sẹo tốt không."

Chân Nguyệt thì không quá bận tâm. Nếu vết sẹo ở trên mặt thì nàng còn chú ý, nhưng vì ở trên cánh tay, trong thời đại này nàng luôn mặc áo dài tay, ngoài Kiều Triều ra không ai nhìn thấy, nên chỉ là một vết sẹo mà thôi."Không sao, miễn là vết thương không nhiễm trùng là được."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận