Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 406

Sau buổi họp, nhiều người trong làng đã vội vã lên trấn mua lương thực, nhưng giá cả đã tăng cao chóng mặt.

Trịnh nương tử tới Kiều gia, vừa nói chuyện với Kiều Trần thị vừa than: "Nương ta hôm qua đi mua lương thực, nghe nói giá lúa đã tăng lên 50 văn một cân rồi."

Kiều Trần thị kinh ngạc: "Sao mà đắt thế?"

Trịnh nương tử gật đầu: "Nghe nói thế vẫn còn rẻ, ở châu Trì Định, lương thực đã tăng lên đến 100 văn một cân rồi!"

Kiều Trần thị không khỏi sững sờ: "Một trăm văn?!"

Trịnh nương tử nói: "Nghe nói có tiền cũng không mua được lương thực, nhiều cửa hàng gạo đã ngừng bán rồi. Nguyên nhân là do châu Trì Định gặp nạn châu chấu, hoa màu vừa gieo xuống đã bị ăn sạch. Hơn nữa, triều đình lại vừa thu thuế vào dịp Tết..."

Tiền thị ngồi cạnh, đang khâu tã lót cho đứa con trong bụng, nghe vậy liền dừng tay lại, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ châu Trì Định sẽ giống như đợt châu Đỡ trước đây sao?"

Kiều Trần thị thở dài: "Ta lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm, sợ nhất không phải châu Trì Định cùng châu Đỡ gióng nhau, chỉ sợ châu chấu tràn tới phủ An Bình thì nhà ta sẽ làm sao đây?"

Nếu phủ An Bình cũng chịu chung số phận như châu Trì Định, thì cuộc sống sẽ càng khốn khổ hơn.

Chân Nguyệt cau mày, nói khẽ: "Triều đình này thật sự không làm tròn bổn phận!"

"Hư!" Mấy người phụ nhân xung quanh liền hoảng hốt, vội vàng nhìn trước ngó sau.

Kiều Trần thị cảnh báo: "Lời này không được nói bừa, nếu bị người khác nghe thấy, con có thể bị kết tội lớn coi rẻ triều đình đấy."

Chân Nguyệt không nói thêm gì, chỉ cúi đầu im lặng.

Tiền thị thở dài: "Triều đình cũng không dễ gì, phía trước thì đánh giặc, giờ lại gặp thiên tai. Trời ơi, thời buổi này đúng là loạn lạc. May mà phủ An Bình của chúng ta vẫn còn yên ổn."

Trịnh nương tử thêm vào: "Chắc phủ An Bình của chúng ta là vùng đất có phong thủy tốt."

Tiền thị gật đầu: "Đúng vậy, phong thủy tốt thì không gặp chuyện gì to tát."

Không lâu sau, Kiều Đại Sơn và Kiều Triều từ cuộc họp làng trở về, Kiều Trần thị vội hỏi: "Trưởng thôn nói gì vậy?"

Kiều Đại Sơn đáp: "Cũng không có gì mới, chủ yếu là nhắc về nạn châu chấu, bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng."

Kiều Trần thị hỏi tiếp: "Còn gì nữa không? Quan phủ có nói gì không?"

Kiều Đại Sơn lắc đầu.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Triều, hắn đáp: "Có lẽ Huyện thái gia mới tới nên chưa kịp giải quyết."

Tiền thị tặc lưỡi: "Sao chuyện lớn như thế mà không lo! À, mà thôi, ta lỡ lời." Nói rồi nàng ấy vội che miệng, ngượng ngùng cười.

Mọi người im lặng. Chân Nguyệt cảm thấy Huyện thái gia mới đến này không đáng tin cậy, khác hẳn người trước đã được thăng quan nhờ thành tích tốt.

Mặc dù nạn châu chấu chưa tới, nhưng giá lương thực đã tăng chóng mặt. Sau này, Kiều Triều đi chợ thì phát hiện các thương nhân bắt đầu trữ lương thực để bán lại với giá cao, thậm chí có người còn thu mua lương thực từ phủ An Bình để đưa sang châu Trì Định bán với giá cắt cổ.

Biết chuyện này, Kiều Triều nổi giận: "Thương nhân chỉ biết cái lợi! Gian trá! Người đầy mùi tiền! Yêu tiền hại dân!" Hắn đi qua đi lại trong phòng.

Chân Nguyệt nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Không biết còn tưởng huynh là hoàng đế đấy."

Kiều Triều: "... Ta ... ta chỉ là quá tức giận thôi!"

Chân Nguyệt đột nhiên hỏi: "Vậy nhà ta bán đồ cũng có phải coi là thương nhân không?"

Kiều Triều ngừng lại, suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không, nhà ta trồng trọt bán hàng nhưng không mở tiệm, nên không tính là thương nhân."

Chân Nguyệt rót cho hắn một chén nước, nhẹ nhàng khuyên: "Đừng nóng giận. Biết thì cũng đã biết, chúng ta chỉ là dân thường, lo cho mình đã là tốt rồi." Còn những chuyện khác, quản nhiều như vậy làm gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận