Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 638

"Lý Đại Đầu?" Kiều Triều nhìn đại nam nhân trước mặt và gọi tên.

"Thiên phu trưởng!" Lý Đại Đầu vội cầm gậy đứng dậy, nhưng Kiều Triều nhanh chóng giữ hắn ta ngồi xuống,"Không cần, ngươi cứ ngồi đi."

Lý Đại Đầu lúng túng: "Ta, ta lần này tới là vì..."

Kiều Triều xua tay,"Không có gì, ngươi cứ ăn trước đã. Nương tử, phiền nàng sắp xếp giúp họ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta sẽ bảo Giản nương tử lo liệu."

"Được." Kiều Triều quay lại nhìn Lý Đại Đầu,"Cứ ăn chút gì trước, rồi đi nghỉ ngơi, những chuyện khác để sau tính."

"Dạ, cảm ơn thiên phu trưởng."

Kiều Triều xua tay,"Ta giờ không còn là thiên phu trưởng nữa, cứ gọi ta là Kiều Đại."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý Đại Đầu ngạc nhiên trừng lớn mắt: "Thiên phu trưởng, ngài không còn ở quân doanh sao?"

Kiều Triều ngồi xuống bên cạnh,"Ta đã từ quan về nhà làm ruộng."

Lý Đại Đầu hết sức bất ngờ,"Sao có thể chứ!" Hắn ta biết rõ năng lực của Kiều Triều, không chỉ biết chữ, giỏi binh pháp mà còn thiện xạ, đánh trận tài ba. Bằng vào năng lực đó, không lâu nữa Kiều Triều có thể làm đến tướng quân.

Kiều Triều điềm tĩnh nói: "Cố tướng quân đã về Thịnh Kinh, ta không muốn ở biên cương nữa, nên về nhà. Ngươi không cần thấy tiếc cho ta, ta cảm thấy sống ở nhà rất tốt."

"Cha! Nương!" Lúc này, Tiểu A Sơ tan học, nghe thấy tiếng động ở phòng khách liền chạy đến. Thấy mấy người lạ, thằng bé dừng lại hành lễ rồi chạy tới bên cạnh Chân Nguyệt, hỏi: "Nương, đây là ai vậy?"

Chân Nguyệt đáp: "Là bằng hữu của cha con. Con phải gọi là bá bá và bá mẫu."

"A, bá bá, bá mẫu tốt."

Lý Đại Đầu mỉm cười nhìn Tiểu A Sơ,"Thiên phu trưởng, đây là nhi tử ngài à? Trông chắc nịch quá."

Kiều Triều đầy vẻ tự hào,"Ừ, tên ở nhà gọi là A Sơ, mỗi ngày ăn rất khỏe, không chắc nịch mới lạ."

Họ trò chuyện thêm một chút, rồi thấy Lý Đại Đầu và gia đình họ có vẻ mệt mỏi, Chân Nguyệt liền bảo người đưa họ đi nghỉ, đồng thời mang quần áo cũ đến cho họ.

Khi vào phòng nghỉ, Quế thị vẫn còn hoang mang: "Tim ta đập thình thịch, đương gia, chúng ta sẽ ở đây mãi sao?"

Lý Đại Đầu trấn an: "Chúng ta cứ nghỉ ngơi đã. Sau này, thiên phu trưởng chắc sẽ sắp xếp công việc cho chúng ta. Nếu họ bảo nàng nấu cơm cho Kiều gia, thì cứ làm. Đừng bận tâm nhiều."

"Được, ta có thể nấu cơm."

"Ừ."

Khi gia đình Lý Đại Đầu đang nghỉ ngơi, Kiều Triều và Chân Nguyệt bàn bạc về công việc cho họ.

"Lý Đại Đầu bị mất một tay và một chân, khó có thể làm ruộng hay làm tương ớt, cắt ớt cay cũng không dễ dàng." Chân Nguyệt trầm ngâm.

Kiều Triều đề xuất: "Vậy để hắn làm người gác cổng trong nhà thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Thế còn nương tử hắn? Để nàng ấy nấu cơm cho gia đình sao? Nhưng mà Giản nương tử ta đã dạy bảo kỹ càng rồi, lại phải dạy thêm người nữa thì thật tốn công sức."

"Nàng cứ sắp xếp thế nào cũng được." Kiều Triều đáp.

Chân Nguyệt suy nghĩ: "Nếu không thì làm như Nhị ca ta, mở rộng việc nuôi gia súc. Nhà mình có thể nuôi thêm heo, gà, vịt, thỏ. Nhị ca và Ngô lão nhân lo liệu cũng không xuể, để gia đình họ phụ giúp việc này đi."

"Chuồng heo và gà, vịt cũng cần xử lý cẩn thận. Nhưng phòng ở trên núi Háo Tử Sơn liệu còn đủ chỗ không?"

Kiều Triều đáp: "Ta sẽ cho người dựng thêm vài căn nhà đơn giản. Trong mấy ngày tới, cứ để Lý Đại Đầu đi theo Ngô lão nhân học việc. Còn nương tử hắn thì nàng định sắp xếp thế nào?"

"Được. Nương tử hắn có thể đi phụ giúp làm cỏ hoặc bắt ốc cũng được. Còn hai hài tử của họ có thể để ở nhà hoặc đi hỗ trợ một chút. Còn việc ăn uống, nếu bọn họ không thấy thoải mái khi ăn chung với nhà mình, thì cứ để họ ăn ở xưởng cùng mọi người bên đó."

"Được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận