Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 436

Bọn Tiểu Hoa đều lắc đầu. Tiểu Niên sợ hãi nói: "Cháu không cố ý, chỉ vô tình đụng phải đệ đệ thôi, cháu ... Cháu không đánh đệ ấy." Nói rồi, Tiểu Niên cũng bật khóc.

Chân Nguyệt nghe tiếng liền bước tới: "Có chuyện gì xảy ra ở đây?"

Mạn Châu lúc này cũng tới, giải thích: "Ta chỉ thấy Tiểu Niên vô tình đụng vào Tiểu A Sơ, rồi Tiểu A Sơ ngã ra đất khóc thôi."

Thấy nương tới, Tiểu A Sơ lập tức ngồi dậy, nắm chặt lấy ống quần nàng, khóc toáng lên: "Nương, con đau! Đòi tiền! Đòi tiền của Tiểu Niên!"

Chân Nguyệt lập tức hiểu ra sự tình. Nàng tức giận đến bật cười, học cái gì không học lại học cái này, vậy mà lại còn bắt chước màn ăn vạ của người lớn trong nhà.

Chân Nguyệt nghiêm mặt lại, nhấc Tiểu A Sơ lên rồi đánh vào m.ô.n.g nó vài cái: "Bảo con học cái tốt không học, lại học cái xấu! Các tỷ tỷ trong nhà mà con cũng dám ăn vạ sao?"

"Bình thường không biết yêu quý các tỷ, vậy mà lại dám học thói ăn vạ! Không đánh không nhớ!"

Tiểu Niên vừa khóc vừa đứng ngây người ra, không ngờ đệ đệ lại bị đánh, không phải cô bé sai sao?

"Oa oa oa - nương! Hư!"

"Ô ô ô - không cần đánh Sơ, ô ô ô..."

Kiều Trần thị cũng lo lắng chạy tới: "Sao lại đánh cháu đích tôn của ta thế này?"

Mạn Châu đứng bên cạnh cũng không hiểu sao đại tẩu lại đột nhiên đánh nhi tử.

Chân Nguyệt đánh thêm vài cái vào m.ô.n.g Tiểu A Sơ rồi mới thả nó xuống: "Nó học theo mấy trò ăn vạ của Phương thị lúc nãy! Nhị đệ muội nằm la lối, nó cũng bắt chước!"

Mọi người lúc này mới hiểu ra, không ngờ thằng bé lại nhanh chóng học được điều xấu từ người lớn như vậy.

Chân Nguyệt nói thêm: "Lần sau không thể để nó thấy mấy trò này nữa. Học cái xấu nhanh thật, nhưng cái tốt thì chẳng thấy đâu. Từ ngày mai, ta sẽ dạy nó biết chữ, không thể để nó lêu lổng rồi học thêm thói hư tật xấu ngoài kia."

Chân Nguyệt nhìn Tiểu A Sơ nghiêm khắc: "Lần sau biết sai thì không được làm lại, nghe rõ chưa?"

Tiểu A Sơ thút thít, không chịu quay lại nhìn Chân Nguyệt. Trong đầu bé vẫn không hiểu mình đã sai chỗ nào, tại sao nhị thẩm lại không bị đánh mà mình lại bị?

Thấy Tiểu A Sơ không nhận lỗi, Chân Nguyệt lạnh giọng nói: "Không chịu nhận sai phải không? Vậy từ nay đừng gọi ta là nương nữa. Đi mà ngủ với nãi nãi, đừng đến tìm ta."

Tiểu A Sơ nghe thế, suýt nữa quay đầu lại, nhưng nghĩ mình chẳng làm gì sai nên vẫn cố chấp, vừa thút thít vừa giận dỗi.

Bà Trịnh biết rõ Trịnh nương tử chẳng bị sao cả, chỉ là giả vờ nên đã sớm ra về. Trước khi đi, bà ấy còn bảo: "Lần sau nếu có ai đến ăn vạ nữa, cứ gọi ta. Ta giúp mắng chửi, đánh nhau cũng được." Nói xong, bà ấy cười hì hì, rời đi với hai quả trứng gà Kiều gia cho.

Buổi tối, khi Kiều Trần thị đút cơm cho Tiểu A Sơ, thằng bé vừa ăn vừa liếc nhìn Chân Nguyệt. Thấy nương không để ý đến mình, bé liền hừ hừ quay sang một bên.

Chờ khi Chân Nguyệt quay sang nhìn bé, bé lại chui vào lồng n.g.ự.c Kiều Trần thị, rồi lại len lén nhìn Chân Nguyệt.

Đêm đến, khi nằm cạnh Kiều Trần thị, Tiểu A Sơ lén lau nước mắt. Bé thật muốn được nằm ngủ cùng nương như trước, nhưng nghĩ đến việc bị đánh, bé lại không dám xin. Cuối cùng, Tiểu A Sơ vẫn ngủ cùng nãi nãi.

Liên tiếp vài ngày, Chân Nguyệt không để ý đến Tiểu A Sơ, không hỏi han cũng chẳng dỗ dành. Thằng bé vẫn ngủ cùng Kiều Trần thị, còn Chân Nguyệt không mảy may quan tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận