Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 813

Khi Kiều Triều trở lại, nước đã chuẩn bị xong. Chân Nguyệt nằm một bên híp mắt lại nói: "Chàng tắm trước đi, ta mệt gẫy cả lưng rồi, để ta nghỉ thêm lát."

Kiều Triều không ép, hắn nhanh chóng cởi áo và tắm rửa, sau đó bảo người đổi nước. Lúc này Chân Nguyệt đã mệt đến không mở mắt nổi nhưng vẫn cố gắng dậy. Kiều Triều ngồi cạnh, dịu dàng nói: "Hay không tắm nữa?"

Chân Nguyệt lườm hắn: "Không được!" Cả ngày bận rộn, người còn vương mùi rượu, nàng không thích chút nào.

Kiều Triều chỉ đành ôm nàng ra bồn tắm, bảo gia nhân giúp đỡ. Chân Nguyệt tắm xong, đổi áo mới, Kiều Triều ngồi gần lò than giúp nàng hong khô tóc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, cả hai lên giường và ngủ ngay khi vừa đặt lưng xuống gối.

Ngày hôm sau, trời vừa hừng sáng thì Chân Nguyệt đã mở mắt: "Có phải chúng ta phải dậy sớm để đón tân nhân đến thỉnh an không?"

Kiều Triều ôm nàng, trấn an: "Cứ ngủ thêm chút đi, ta đã bảo người nói lại là hôm qua mọi người đều mệt, cứ thong thả cũng không sao."

"Ừ, vậy cũng được." Nàng tiếp tục ngủ.

Phía bên kia, Mộ Khanh Thi gần như không ngủ cả đêm, nàng ấy dậy rất sớm, quay sang thấy A Sơ còn ngủ bèn nhẹ nhàng lay hắn: "Phu quân, chúng ta có phải nên dậy không? Còn phải thỉnh an phụ thân, mẫu thân, còn có tổ mẫu và tổ phụ nữa."

A Sơ kéo nàng ây nằm xuống, đáp: "Không sao đâu, mọi người sẽ không dậy sớm thế đâu, ngủ thêm một chút đi."

Mộ Khanh Thi hơi lo lắng, nhưng nhớ lại thời gian ở Kiều gia, quả thật không ai dậy quá sớm, nên nàng ấy thả lỏng, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi tỉnh dậy, nàng ấy hoảng hốt: "Không xong rồi, chắc muộn rồi!"

A Sơ vừa rời giường, trấn an: "Không sao, phụ thân vừa sai người nhắn lại, bảo chúng ta cứ thong thả."

"Thật vậy sao?"

"Ừ, không việc gì đâu."

Nghe vậy, Mộ Khanh Thi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn gọi hạ nhân vào chuẩn bị. Nàng ấy định giúp A Sơ mặc áo, nhưng hắn đã tự cầm lấy, mỉm cười: "Không cần đâu, muội cứ để người giúp mình là được. Nếu phụ thân biết, ta sẽ bị mắng mất."

Nghe thế, Mộ Khanh Thi cũng không dám làm trái, chỉ để hạ nhân giúp nàng ấy mặc trang phục và trang điểm.

Khi cả hai đã sẵn sàng, A Sơ dẫn nàng ấy ra đại sảnh. Lúc này chỉ có A Trọng và mấy người trẻ tuổi, Kiều Triều và Chân Nguyệt vẫn chưa tới. Mộ Khanh Thi thở phào, A Sơ: "Thấy chưa, lần sau chúng ta không cần dậy sớm thế."

"Đại ca, tẩu tẩu!" Mọi người vội chào hỏi.

Mộ Khanh Thi cũng cúi người đáp lễ, A Sơ gật đầu và dẫn nàng ấy ngồi vào chỗ, chẳng bao lâu sau, Tiền thị cùng Kiều Nhị cũng đến, Tiền thị còn ngáp dài vì buồn ngủ. Rồi Mạn Châu và Kiều Tam cũng tới, Mạn Châu vui vẻ nói: "Các con dậy sớm quá, đợi lâu chưa?"

A Sơ đáp: "Chúng con vừa tới thôi."

Tiếp theo, Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn đi vào, theo sau là Kiều Triều và Chân Nguyệt. Thấy phu thê A Sơ đã có mặt, Kiều Trần thị cười nói: "Sao hai con đến sớm thế? Ta bảo nghỉ ngơi thêm cũng được mà. Mệt lắm không?"

Lúc đầu, nghe Kiều Trần thị nói, Mộ Khanh Thi có phần căng thẳng, nghĩ rằng tổ mẫu đang trách mình. Nhưng nghe tới câu hỏi có mệt không, mặt nàng ấy lập tức đỏ bừng, hóa ra chỉ là nàng ấy quá nhạy cảm, tổ mẫu không hề có ý trách cứ.

"Dạ không mệt, thưa tổ mẫu."

Kiều Trần thị ngồi vào vị trí chủ tọa, nói: "Làm sao không mệt được, nào, nhanh ăn sáng thôi, mọi người chắc cũng đói rồi. Ăn xong sớm về nghỉ ngơi cho khỏe."

Chân Nguyệt ngồi cạnh gật đầu, khẽ ngáp một cái vì thực sự nàng đã rất mệt.

Ngay sau đó, hạ nhân dâng trà, A Sơ và Mộ Khanh Thi lần lượt kính trà cho Kiều Đại Sơn, Kiều Trần thị, sau đó là đến lượt Kiều Triều, Chân Nguyệt, Tiền thị và Kiều Nhị, Mạn Châu và Kiều Tam.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận