Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 668

Kiều Nhị thở dài: "Ta thì tiền đều do nhị tẩu đệ giữ, nàng ấy quản rất chặt, ta muốn xin tiền cũng phải tìm cớ. Tiền riêng ta giấu trước đây cũng bị nàng ấy phát hiện rồi."

Kiều Nhị quay sang Kiều Triều: "Đại tẩu cũng tốt thật, ít nhất còn cho đại ca tiền riêng."

Kiều Triều: "Ở nhà ta có cần gì đâu, mọi thứ đều do đại tẩu đệ chuẩn bị sẵn, nhưng mỗi tháng nàng vẫn cho ta một khoản tiêu vặt, tự do muốn làm gì thì làm."

Kiều Nhị tỏ ra hâm mộ: "Thật là tốt. Thôi, không bàn chuyện này nữa, bây giờ nói về chuyện nhà cửa, tam đệ, đệ định mua không?"

Kiều Tam đáp: "Đệ cũng muốn mua, nhưng định mua luôn một cửa tiệm, phía sau còn có thể ở. Như vậy khỏi phải chạy đi chạy lại."

Kiều Nhị suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Nhưng mà cửa tiệm thì không phải ai cũng chịu bán, với lại giá rất đắt."

Kiều Tam nói: "Ừ, phải tích góp thêm, hoặc tìm xem có ai bán không. Đệ cảm thấy mua cửa tiệm vẫn là tốt nhất."

Kiều Nhị gật đầu: "Đệ nói cũng có lý."

Kiều Triều nói: "Các đệ quyết định đi, nếu tiền không đủ, ta sẽ bảo đại tẩu các đệ cho mượn một ít. Nhưng mà, huynh đệ ruột thì vẫn phải tính toán rõ ràng, mượn thì phải trả lại."

Kiều Nhị đáp: "Đương nhiên rồi, phải trả lại chứ."

Kiều Tam cũng đồng ý: "Chắc chắn sẽ trả." Bọn họ đều là người có gia đình, không ai muốn chuyện tiền bạc ảnh hưởng đến tình cảm.

Ba người ngồi bàn chuyện thêm một lúc thì bắt đầu cảm thấy chán. Kiều Tam đột nhiên hỏi: "Đại ca, lúc nãy huynh và đại tẩu chơi gì vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều đáp: "Đại tẩu đệ gọi đó là cờ năm quân. Ta sẽ dạy các đệ, rất đơn giản."

"Được."

Chẳng mấy chốc, Kiều Nhị và Kiều Tam bắt đầu chơi, hai người hăng say, chơi hết ván này đến ván khác. Kiều Triều thì thích chơi với nương tử hơn, nên hắn chỉ ngồi bên canh giữ lửa, đôi khi lấy củ khoai nướng mà từ từ ăn.

Thỉnh thoảng, Kiều Triều trở về phòng nhìn Chân Nguyệt và A Sơ một chút rồi lại quay lại đại sảnh. Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gà gáy, hắn ngáp dài và nói với hai người còn đang chơi: "Ta về nghỉ ngơi đây."

Nói xong, hắn đứng dậy đi trước, còn Kiều Nhị và Kiều Tam vẫn mải mê với ván cờ.

Kiều Triều trở về phòng, cởi áo khoác rồi lên giường, đặt A Sơ sang một bên, ôm lấy Chân Nguyệt và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chân Nguyệt cảm thấy động tĩnh, tỉnh dậy nhìn thấy Kiều Triều rồi lại tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, khi Chân Nguyệt dậy, hai phụ tử họ vẫn chưa thức. Nàng đi ra ngoài sảnh, gọi Giản nương tử: "Khi nào ăn xong bữa sáng, gọi mọi người đến."

"Vâng."

Tối qua còn dư lại chút canh gà, sáng nay liền dùng canh đó để nấu mì, và làm thêm hai món xào.

Khi bữa sáng đã sẵn sàng, Chân Nguyệt quay lại hậu viện gọi Kiều Triều và A Sơ: "Dậy đi, chuẩn bị ăn sáng. Xong còn phải đi chúc Tết nữa."

Nàng nhìn ra bên ngoài: "Trong sân nhiều tuyết quá, sáng sớm Giản Thật đã dọn sạch đường rồi. Nhưng ta nghĩ bên ngoài đường chắc vẫn bị tuyết bao phủ. Nếu có thời gian, huynh dẫn người dọn tuyết xung quanh một chút."

Kiều Triều còn nhắm mắt, vươn tay ôm eo Chân Nguyệt, đáp lại bằng vài tiếng "ừ ừ".

A Sơ đã rời giường, vừa tự mặc quần áo vừa nói: "Nương, năm mới cát tường."

"Phụ thân, năm mới cát tường."

Chân Nguyệt véo nhẹ má A Sơ: "Ngoan, năm mới vui vẻ. Một lát nữa nương sẽ cho con bao lì xì lớn."

Mắt A Sơ sáng lên, thằng bé nhanh chóng mặc xong quần áo, trong khi Kiều Triều vẫn còn vùi đầu vào bụng Chân Nguyệt.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận