Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 615

Tiền thị thở dài: "May mà ta tới đây. Đôi khi huynh không có ý gì, nhưng nếu có người cố ý sắp đặt bẫy, huynh vô tình bị cuốn vào thì biết làm sao?"

Kiều Nhị không thể tưởng tượng nổi tình huống đó: "Không thể nào! Ta đâu phải là đại ca." Cả nhà ai cũng nghĩ đại ca là người đẹp mắt nhất.

Tiền thị chợt trầm tư: "Không biết đại ca ở trong quân đội thế nào rồi. Phải chăng huynh ấy cũng có chuyện như vậy? Không được, khi về ta phải nói với đại tẩu, bảo tẩu ấy viết thư hỏi thăm đại ca, hiện giờ huynh ấy đã là thiên phu trưởng rồi!"

Kiều Nhị vội giữ tay Tiền thị: "Nàng nói gì thế? Sao đại ca có thể làm chuyện có lỗi với đại tẩu được?"

Tiền thị đáp: "Ai mà biết được lòng dạ các huynh. Đột nhiên giàu có, có thể không kiểm soát được nửa thân dưới chính mình."

Kiều Nhị vội lấy tay che miệng nàng ấy: "Suỵt, đây là bên ngoài đấy, đừng nói bậy."

Ngay lúc đó, có người khách bước vào: "Kiều lão bản, nhà ngươi còn củ cải không? Ngày mai để dành cho ta hai củ. Lại cho ta thêm ít củ cải nhà ngươi làm, ăn với cháo rất ngon."

Kiều Nhị thả tay Tiền thị ra, quay lại đáp: "Không thành vấn đề. Nhất định ta sẽ để dành cho ngươi. Củ cải đều do nhà ta tự làm, ăn với cháo hay mì đều rất ngon. Đây, thế này đủ chưa?"

"Đủ rồi, đủ rồi."

"Được, năm văn tiền."

"Đây."

Làm xong một đơn hàng, Kiều Nhị bảo Tiền thị ngồi vào trong: "Người ở đây đông, chúng ta về nhà rồi hãy nói chuyện. Nếu để ai nghe thấy thì không hay đâu."

Tiền thị gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."

Buổi tối, khi trở về phòng ở huyện thành, Kiều Nhị nói với Tiền thị: "Nàng không nên về nhà mà kể mấy chuyện này với đại tẩu. Đại ca ngoài kia cực khổ sống chết, còn đại tẩu ở nhà chăm lo cho cha nương và hài tử. Nàng mà nói mấy lời này chính là lý gián tình cảm giữa họ đấy."

"Nếu vì mấy lời đùa giỡn của nàng mà đại tẩu suy nghĩ luẩn quẩn rời đi, thì Kiều gia ta biết phải làm sao?"

Tiền thị ngượng ngùng đáp: "Ta biết rồi mà. Chẳng qua là thấy nữ tử ở quán mì có vẻ thích huynh nên ta nghĩ đến chuyện của đại ca thôi. Trước đây ta chưa từng nói những lời này ở nhà."

Kiều Nhị bối rối: "Thích ta gì chứ? Ta đâu có quen thân với nữ nhi của lão bản quán mì, người ta chắc cũng không có ý gì đâu."

Tiền thị lườm: "Không có ý gì sao? Nàng ta còn lén nhìn huynh, huynh là nam nhân, sao hiểu được mấy chuyện này."

Kiều Nhị cười xòa: "Thôi được rồi, dù sao ta cũng có nàng rồi, mắt đâu có liếc tới ai khác."

"Huynh nhớ phải giữ lời đấy."

"Chắc chắn rồi, nếu không cha sẽ đánh gãy chân ta. Thôi, nàng cũng mệt rồi, mau ngủ đi."

"Ừm."

Tiền thị và Mạn Châu thay phiên nhau mỗi người nửa tháng ở huyện thành, dần dần khách quen cũng biết ai là ai. Nhìn thấy Tiền thị, người ta gọi là "nhị lão bản nương," thấy Mạn Châu thì gọi "tam lão bản nương." Tiền thị nghe thế cảm thấy rất phấn khởi, không chỉ là phu nhân mà còn là lão bản nương, ha ha ha.

Ở Kiều gia, Chân Nguyệt chỉ phải lo những chuyện lớn, còn lại đều giao cho người khác, nàng không muốn làm quá nhiều việc. Giờ Tiểu A Sơ đã lớn, Chân Nguyệt bắt đầu dạy dỗ thằng bé, hơn nữa nàng còn mời một phu tử đến dạy. Cuối cùng, nàng quyết định mời phu tử dạy luôn cả bọn Tiểu Hoa, bởi vì dạy một cũng như dạy hai.

Trong tiền viện, một gian nhà được sửa lại thành lớp học cho phu tử. Tiểu Niên cũng không thể theo cha nương lên huyện thành mà ở nhà học tập.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận