Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 416

Đại phu giải thích: "Nạn châu chấu đã ăn hết lương thực, nhiều loại dược liệu cũng bị phá hủy, nên giờ dược liệu rất đắt."

Lưu thẩm vào nhà lấy tiền, thầy thuốc vừa đi, bà ấy lập tức khóc lóc: "Làm sao bây giờ! Nhà đã chẳng còn bao nhiêu lương thực, giờ thuốc thang cũng đắt như thế này!"

Mọi người an ủi: "Mau sắc thuốc cho Trần đại thúc đi, không còn cách nào khác, bây giờ cái gì cũng đắt đỏ."

"Đúng vậy, nghe nói lương thực giờ đã lên tới trăm văn một cân. Ai!"

"Mong triều đình sớm cử người đến cứu trợ."

Một vài người tỏ ra bất mãn, Kiều Triều thấy không còn gì nữa thì rời đi. Dạo này chẳng phải chỉ mình Trần đại thúc bị cảm nắng, có lẽ hắn nê nhắc nhở mọi người trong nhà cẩn thận hơn.

Về nhà, Kiều Triều kể lại chuyện với Chân Nguyệt. Chân Nguyệt nghĩ trời hôm nay quá nóng, trong nhà vẫn còn ít đậu xanh, liền bảo: "Ngày mai nấu ít đậu xanh cho mọi người uống, để dưới giếng làm mát."

Kiều Triều nói: "Nhà mình hình như không còn nhiều đường?"

Chân Nguyệt đáp: "Không sao, không bỏ đường cũng được, uống thế là mát rồi."

"Cũng được."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Nếu có thể, ta còn muốn mua thêm ít thuốc dự trữ, trời nóng thế này có lẽ sẽ còn kéo dài lâu nữa." Nàng cũng sợ người trong gia đình xảy ra chuyện, nên luôn thích tích trữ mọi thứ, thiếu gì là phải có ngay để yên tâm hơn.

Vì có nhiều người bị cảm nắng, hiệu thuốc cũng đông đúc hơn. Khi Kiều Triều đi mua thuốc, hắn cũng chỉ mua được hai thang thuốc, nhưng đành phải chấp nhận vì không còn cách nào khác.

Kiều Triều để ý thấy số lượng ăn mày trong huyện thành cũng tăng lên. Thậm chí hắn nhìn thấy một người mặc rách rưới nằm trong góc, đầy muỗi bâu kín người. Không rõ người đó đang ngủ hay đã chết.

Kiều Triều nhìn chằm chằm một lúc, thấy người kia giật giật tay, khiến muỗi tản ra, nhưng ngay sau đó chúng lại bâu đầy người tên ăn mày.

Biết người này chưa c.h.ế.t là tốt rồi, Kiều Triều quay đi, nhìn khắp nơi, cảm nhận bầu không khí xung quanh đã hoàn toàn khác trước. Trên đường ai nấy đều vội vã, không còn cảnh người dân trò chuyện hay đùa cợt.

Trà lâu thì vắng vẻ, hiếm có ai đến. Mọi người đều bận rộn kiếm sống, chẳng ai có thời gian đến trà lâu ngồi nói chuyện phiếm, nhâm nhi cốc trà nữa.

Hắn cũng tiện đường đi bán tranh luôn, nhưng vì tình hình hiện tại mà giá tranh giảm mạnh, từ chỗ có thể bán được mười bảy, mười tám lượng, thậm chí hơn hai mươi lượng, giờ chỉ còn mười một, mười hai lượng.

Chủ quán: "Giờ chỉ có giá đó thôi, tình hình hiện tại thì ai còn tâm trạng ngắm tranh nữa a?"

Kiều Triều còn dò hỏi một lúc,"Các địa phương không gặp tai họa khác thì sao?"

Chủ quán: "Các địa phương khác năm nay cũng rất khó khăn, biên cảnh còn không biết thế nào đâu, nghe nói năm nay lại tăng thuế nặng lắm, nhưng do chỗ chúng ta gặp tai hoạ, cho nên chắc chúng ta sẽ được miễn thuế."

Kiều Triều trong lúc nhất thời cũng không biết nói như thế nào, thuế tăng cao khẳng định là việc không tốt, nhưng nếu chỗ bọn họ gặp tai hoạ còn có thể giảm hoặc miễn thuế má thì hoàng đế còn xem như có lương tâm.

Kiều Triều không biết chính là, chỗ bọn họ có thể được miễn thu thuế má là do có người ở trên Kim Loan Điện tự đ.â.m mình để đổi lấy, chỉ là các bá tánh cũng không biết rõ những việc này, cũng không có người dám tùy tiện nói lung tung.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi Kiều Triều từ huyện thành về đến nhà, hắn vừa hay thấy Chân Nguyệt đang luyện b.ắ.n cung trong sân. Trên tường treo một tấm ván gỗ cũ từ dụng cụ trong nhà mà Kiều Đại Sơn không còn dùng đến, Chân Nguyệt chăm chú ngắm bắn.

Kiều Triều không làm phiền nàng, chỉ đứng nhìn nàng nghiêm túc cầm mũi tên, kéo cung, rồi buông. Mũi tên lao đi nhưng lại không trúng tấm ván mà lệch sang vách tường bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận