Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 228

Chung mẫu trong lòng cũng gật gù đồng ý, đồ ăn nhà Kiều gia đúng là ngon thật.

Kiều Trần thị đáp: "Phải chăm sóc tỉ mỉ chứ, không thì sao mà bán được."

Kim đại nương đồng tình: "Cũng phải."

Chung mẫu ngồi đó, nghe nói Kiều gia chủ yếu kiếm tiền từ việc bán rau, càng hiểu rõ tại sao họ có thể khá giả, bởi đồ ăn ở đây thật sự quá ngon.

Sau bữa cơm, không lâu sau, Chung mẫu nói muốn ra về. Kiều Trần thị chuẩn bị một rổ rau xanh tặng bà ấy mang về, nói: "Chỉ là chút rau thôi, không đáng giá gì đâu." Kim đại nương cũng được một phần như vậy. Ngoài ra, Kiều Trần thị còn tặng mỗi người mười văn tiền, Kim đại nương làm bà mối, đương nhiên cũng có phần.

Sau khi mọi người rời đi, Kiều Trần thị liền hỏi Kiều Tam: "Con thấy thế nào?"

Kiều Tam ngượng ngùng đáp: "Cũng được, cũng được ạ."

Kiều Trần thị nói: "Nếu con thấy được thì tốt, nhưng vẫn phải đợi xem ý bên kia thế nào nữa. Chờ tin từ Kim đại nương."

Bên kia, Kim đại nương cùng Chung mẫu và Chung Mạn Châu rời khỏi Kiều gia. Trên đường về, Kim đại nương cũng hỏi họ: "Hai người thấy thế nào?"

Chung mẫu nhìn con gái,"Mạn Châu, con cảm thấy sao? Hai đứa có nói chuyện được không?"

Chung Mạn Châu thẹn thùng đáp: "Cũng, cũng tốt ạ."

Chung mẫu gật đầu: "Ta cũng thấy được, nhưng vẫn muốn về bàn thêm với đương gia."

Kim đại nương nói: "Không sao, có gì cần cứ tìm ta. Ta nghĩ hai nhà chắc sẽ thành thôi, nhưng suy nghĩ kỹ cũng tốt."

"Hôm nay cảm ơn bà nhiều lắm," Chung mẫu nói.

"Không có gì đâu."

Về đến nhà, Chung mẫu liền kể với Chung phụ về chuyện hôm nay ở Kiều gia."Ta ngồi trong phòng khách, còn Mạn Châu đi cùng Kiều lão tam ra ngoài sân trò chuyện. Hai đứa còn đi xem phía sau nhà. Mạn Châu nói Kiều gia nuôi vài con heo, gà vịt nữa. Nhà họ nhìn chung cũng không tồi."

Chung phụ hỏi: "Còn Chân thị thì sao?"

Chung mẫu đáp: "Khi chúng ta mới đến, Chân thị không có ở phòng khách, nhưng sau khi ta hỏi, nàng mới ra. Nhìn thì không giống người đàn bà đanh đá như lời đồn, đối đãi với ta rất khách sáo. Nàng có một đứa con, đứa bé trông trắng trẻo, mập mạp lắm."

"À, Kiều gia có ba đứa nhỏ, hai đứa trong đó là con của cô em chồng nhà họ. Nghe nói cô em chồng qua đời, bên nhà chồng ghét vì nàng chỉ sinh nữ hài nên không muốn nuôi, đành ném về cho Kiều gia. Còn một đứa là con của Tiền thị và Kiều Nhị."

"Ta có nhìn thấy ba đứa bé đó, đều rất sạch sẽ. Nghe nói Kiều Tam thỉnh thoảng còn dạy chúng biết chữ nữa."

"Thật sao?" Chung phụ kinh ngạc hỏi.

Chung mẫu gật đầu: "Lúc đó ta cũng rất bất ngờ. Sau đó, Trần muội tử gọi ba đứa bé lên và hỏi chúng gần đây học được chữ gì. Ba đứa nhỏ còn có thể viết chữ trên bàn nước được."

Chung phụ gật gù: "Xem ra Kiều gia không tồi chút nào." Gả nữ nhi đi xa nhà, điều lo lắng nhất chính là con bị nhà chồng ức hiếp, đặc biệt là khi chỉ sinh được nữ nhi, sẽ dễ bị đối xử tệ bạc, chuyện như vậy trong thôn không phải chưa từng xảy ra.

Chung phụ quay sang hỏi: "Mạn Châu, con cảm thấy thế nào?"

Chung Mạn Châu cúi đầu, thẹn thùng đáp: "Cha, đồ ăn nhà họ ngon lắm."

Chung phụ:...

Chung mẫu vỗ trán: "Đúng vậy, đồ ăn Kiều gia thực sự ngon, không biết họ trồng như thế nào. Họ còn tặng ta một rổ rau xanh. Tối nay ta sẽ nấu cho mọi người thử."

Chung mẫu tiếp tục: "Kiều gia nói họ kiếm tiền chủ yếu từ việc bán rau. Nghe nói gần đây họ còn mua thêm mười mẫu đất, giờ nhà họ chắc đã có khoảng hai mươi mẫu đất rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận