Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 445

Tiền Thị mỉm cười: "Không đâu. Nếu có trách thì trách nương mới đúng, mà đại tẩu có nói gì nặng lời đâu. Sau này có muốn cho Tiểu A Sơ ăn gì thì nhớ bàn với đại tẩu trước nhé."

Mạn Châu gật đầu: "Muội hiểu rồi."

Trong khi đó, Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ cùng Kiều Trần Thị ngồi trên xe lừa, còn Kiều Đại Sơn đánh xe. Tiểu A Sơ vì được ra ngoài nên rất vui, quên luôn cơn đau răng, đôi mắt không ngừng đảo nhìn xung quanh, thích thú ngắm nghía mọi thứ.

Trên đường, cây cối xơ xác, héo rũ do châu chấu tàn phá và thiếu nước. Khi gần đến trấn, Chân Nguyệt thấy một vài nhóm người ăn mặc rách rưới đang đi về hướng trấn, trông rõ là dân chạy nạn, họ đi thành từng nhóm nhỏ, người này dìu người kia.

Khi xe lừa nhà Kiều gia đi qua, những người này nhìn chằm chằm vào họ. Tiểu A Sơ bị ánh mắt của những người lạ làm cho hoảng sợ, lập tức nép vào lòng Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ, nhìn xuống quần áo của nhi tử, chợt nhận ra hôm nay nàng đã mắc sai lầm. Tiểu A Sơ mặc đồ vải tốt, lại còn thêu hoa văn đẹp mắt. Dù có chơi đùa ngoài sân khiến da hơi sạm, nhưng da vẫn mềm mịn, so với những hài tử của dân chạy nạn thì trông Tiểu A Sơ tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Lo lắng có thể gặp nguy hiểm, Chân Nguyệt vội kéo màn che của xe xuống, dù trời rất nóng nhưng nàng vẫn muốn đề phòng ánh mắt dòm ngó kia.

Khi vào tới trấn, họ thấy đường phố vắng người, một vài cửa hàng đóng cửa, bên ngoài là những người ăn xin ngồi la liệt, có khi cả gia đình đều ăn xin.

Kiều Trần Thị và Kiều Đại Sơn đều cảm thấy lo lắng, Kiều Trần Thị nói: "Biết vậy ta bảo lão Nhị đi cùng nữa cho chắc."

Chân Nguyệt trấn an: "Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu."

Chẳng bao lâu, họ đến được y quán. Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ xuống xe: "Cha ở đây trông xe lừa nhé."

Kiều Trần Thị theo Chân Nguyệt vào y quán: "Đại phu, phiền ngài xem răng nhi tử nhà ta, hôm nay nó bị đau răng."

Đại phu bảo: "Há miệng cho ta xem nào."

Chân Nguyệt bảo Tiểu A Sơ há miệng. Đại phu quan sát kỹ, sau đó bắt mạch cho Tiểu A Sơ, rồi viết đơn thuốc: "Răng của bé chưa hỏng hoàn toàn, uống thuốc sẽ đỡ, răng thay là sẽ khỏi thôi."

Chân Nguyệt cảm ơn: "Cảm ơn đại phu."

Đại phu dặn dò thêm về một số món cần kiêng kỵ, rồi đưa thuốc cho Chân Nguyệt mang về. Sau khoảng nửa giờ, họ quay lại xe lừa, để thuốc vào trong sọt rồi chuẩn bị về.

Trên đường rời khỏi trấn, bất ngờ có người chắn trước xe lừa, khiến Kiều Đại Sơn hoảng sợ phải vội vàng kéo cương dừng lại.

"Xin các ngài, cho chúng ta chút gì để ăn."

"Làm ơn, xin các ngài cho chúng ta ít đồ ăn."

Kiều Trần Thị và Chân Nguyệt lập tức kéo rèm nhìn ra ngoài. Trước mắt họ là một gia đình ba người, gồm đôi phu thê và hài tử gầy gò, đang quỳ rạp xuống đất cầu xin.

Nhìn thấy Kiều Trần Thị và Chân Nguyệt, đôi phu thê tiếp tục khẩn cầu: "Làm ơn, phu nhân, xin cho chúng ta chút đồ ăn. Cầu xin các ngài."

Kiều Đại Sơn lo lắng nhìn về phía Chân Nguyệt. Nàng vẫn bình tĩnh, nhưng nhận ra có những ánh mắt khác từ xung quanh đang dõi theo họ.

"Cha, tránh qua họ mà đi thẳng về."

"Hả? À, ừ!" Kiều Đại Sơn hơi lúng túng, định đánh xe lừa vòng qua gia đình kia. Nhưng họ vẫn quỳ lạy, ngăn đường, tiếp tục van xin: "Làm ơn, các ngài, con các ngài được ăn mặc tốt thế này. Con chúng ta đã hai ngày không được ăn gì, xin cho chút đồ ăn hay nước uống."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận