Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 557

Lượt xem: 294

Màn thầu đương nhiên không phải loại trắng mịn, mà là loại màn thầu bình thường. Nhưng sau khi ăn sẽ không có hạt cát, không cứng.

Mọi người ăn ngon, làm việc nhanh nhẹn, chỉ sau nửa tháng, ngôi nhà đã hình thành rõ rệt.

Gạch ngói được chuyển tới liên tục. Chân Nguyệt hỏi Kiều Triều xem tiền bạc còn đủ không.

Kiều Triều đáp: "Đừng lo, đủ mà."

"Nếu thiếu thì bảo ta nhé."

"Được."

Giữa lúc xây nhà, họ còn phải hỗ trợ thu hoạch lúa. Một vài binh sĩ nhìn những hạt thóc vàng ươm, trong lòng hy vọng nhà mình cũng có được vụ mùa như vậy.

Trước đây, họ đã đi qua nhiều vùng đất hoang vu, xác c.h.ế.t la liệt khắp nơi, đã lâu lắm rồi họ mới thấy được vụ mùa tốt như thế.

Cố Sư Trần cùng Cố Sư Tiệp và mấy phó tướng khác cưỡi ngựa đi săn sau những ngày bận rộn. Trên đường, họ đi qua thôn Đại Nam, thấy người dân đang thu hoạch lương thực, ai nấy đều cảm khái.

Chỉ có điều, dấu vết thôn làng bị thiêu hủy trước đó vẫn còn, một bên là cảnh hoang tàn, một bên là vụ mùa trúng lớn, sự đối lập thật rõ ràng.

Cố Sư Tiệp nói: "Ta nhớ Kiều thiên phu trưởng sống ở đây, hình như nhà hắn đang xây nhà."

Cố Sư Trần: "Vậy chúng ta đến thăm xem sao."

Sau khi hỏi thăm dân làng, họ đi tới nhà Kiều Triều, nhưng lúc đó Kiều Triều không có ở nhà, chỉ có Chân Nguyệt đang ở nhà.

"Không biết các vị là ai?" Chân Nguyệt dắt tay Tiểu A Sơ đứng ở cửa.

Cố Sư Tiệp nhìn Tiểu A Sơ một chút,"Đây là nhi tử của Kiều thiên phu trưởng phải không? Nhìn giống hắn lắm! Chúng ta là đồng liêu của phu quân ngươi, tới đây tìm hắn."

Tiểu A Sơ lập tức thẹn thùng núp sau lưng Chân Nguyệt. Chân Nguyệt nói: "Phu quân ta đang thu lúa ngoài đồng."

Cố Sư Tiệp nói: "Ngươi chỉ cho chúng ta đường, chúng ta qua tìm hắn, không cần lo lắng, chúng ta chỉ đến thăm thôi."

Chân Nguyệt nhìn nhóm người cưỡi ngựa cao lớn, quần áo sang trọng, có vẻ như chức vị cao hơn Kiều Đại, nàng không dám chắc, chỉ đường cho họ đi.

Sau đó, mấy người liền cưỡi ngựa lao về phía mà Chân Nguyệt đã chỉ.

Trịnh nương tử đi tới, hỏi: "Không phải người xấu chứ?"

Chân Nguyệt đáp: "Không phải, là đồng liêu của phu quân ta."

"Vậy thì tốt rồi." Trịnh nương tử thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thở dài: "Nói ra cũng không biết nhi tử ta thế nào rồi! Ai..."

Kiều Triều và Hồ lão đại đều đã trở về, nhưng những người khác đi theo quân ngũ thì chưa thấy ai quay lại.

"Chỉ cần còn sống, chắc chắn sẽ trở về thôi." Chân Nguyệt an ủi,"Chúng ta chuẩn bị thêm chút cơm, có thể mấy người kia cũng sẽ về đây ăn."

"Được, ta sẽ nấu thêm mì sợi và màn thầu, nếu thiếu thì làm thêm là được."

"Ừ, cũng đúng."

Cố Sư Trần và đoàn người nhanh chóng tới cánh đồng, liếc mắt đã thấy Kiều Triều đang dọn thóc lên xe, chuẩn bị kéo về.

Nghe tiếng người, Kiều Triều nhìn lại: "Tướng quân!" Hắn không ngờ tướng quân lại đến, hơn nữa còn mang theo cả vài phó tướng.

Cố Sư Trần xua tay: "Ở đây không cần khách sáo, chúng ta chỉ ghé thăm thôi. Đây là đất của nhà ngươi?" Ông xuống ngựa, sờ thử hạt thóc, thấy từng hạt đầy đặn, bóp ra bên trong là gạo trắng tinh.

"Lúa tốt quá! Tốt lắm!" Ông khen ngợi.

Kiều Triều nghe thấy rất vui, lúa này là nhờ nương tử nhà hắn chăm sóc, đương nhiên phải tốt.

Cố Sư Trần hỏi: "Nhà ngươi mỗi mẫu đất thu được bao nhiêu lúa?"

Kiều Triều đáp: "Lúa nước hiện giờ thu được khoảng ba thạch mỗi mẫu. Đây mới chỉ là ruộng trung bình thôi." Trước kia không thu được nhiều như vậy, bây giờ tăng lên nên Kiều Triều cũng rất ngạc nhiên.

Cố Sư Trần kinh ngạc: "Nhiều vậy sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận