Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 783

"Ai, lẽ nào cả huyện thành đều bị Kiều gia khống chế rồi sao?"

Hoàng lục: "Ngươi đi tìm những gia đình giàu có!"

Lâm Tiến Trình: "Đúng rồi, thuộc hạ sẽ đến đó thử xem. Có khi chỉ cần cho chút lợi lộc là họ sẽ nghe theo, không thì chỉ còn cách chờ người vương gia phái tới."

"Ừm."

Người đem thư tín Hoàng lục mang ra ngoài đã bị Hồ lão đại bắt lại và tiêu hủy thư.

Hồ lão đại: "Thư tín xé xuống, nói cho Kiều phu nhân bên kia biết."

"Rõ."

Bên bọn Hoàng lục còn chưa biết chuyện này, khi Lâm Tiến Trình tìm đến nhà các gia đình giàu có, họ đều từ chối khéo léo. Nhà nào cũng viện cớ, người thì nói không tiện, người thì nói trong nhà không ai, có nhà thậm chí còn không mở cửa tiếp khách.

Các gia đình trong thành không hề ngu ngốc, họ biết ai mới thực sự quản lý nơi này, hơn nữa bọn họ có điên mới dây vào Kiều gia. Trước đây chính họ đã hiến không ít tài sản để xây dựng huyện thành, cũng có thể coi thành này một phần có công sức của bọn họ, ở đâu lại tự dưng lại nhẩy ra đám Hoàng Lục tới tranh quyền hái quả.

Nếu Kiều Triều trở về thì sao, hơn nữa còn có tướng quân phu nhân đứng trên tường thành g.i.ế.c địch nữa, dù sao bọn họ cũng không ngốc.

Chân Nguyệt bên này đợi mãi cũng chẳng thấy người tới, sau khi sai người đi nghe ngóng tin tức thì biết đám người Hoàng Lục muốn tìm người đối đầu với Kiều gia nhưng chẳng ai chịu thì nàng cũng chỉ cười nhạt.

Nàng chẳng buồn bận tâm thêm mà quay lại kiểm tra bên Ma bà tử và Mạnh Bình, dặn họ tiếp tục chế tác pháo lớn."Các ngươi thử làm thêm loại có kíp nổ dài hơn, đốt lâu hơn."

"Rõ, bọn tiểu nhân sẽ thử làm."

Bên Hoàng Lục, hắn ta chờ mãi cũng không thấy cứu viện từ Hoài Dương Vương, lại thấy mình bị cô lập ở huyện thành. Tiệm cơm chẳng ai bán cho bọn họ, thời tiết thì ngày càng lạnh, muốn mua thêm áo quần cũng khó. Tiền mang theo không nhiều mà mỗi ngày ăn uống đều tốn một đống bạc."Sao vương gia còn không phái người tới đây? Chúng ta làm sao bây giờ?"

Hoàng Lục: "Không được, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết! Trâu Hùng, ngươi cùng Liêu Quang lập tức trở về phủ thành báo tin cho Vương gia, chúng ta sẽ đợi các ngươi ở đây."

Trâu Hùng đã nghỉ ngơi vài ngày, may mà không đến nỗi bị phế bỏ, liền đáp: "Rõ, thuộc hạ cùng Liêu Quang lên đường ngay." Hai người cưỡi ngựa rời khỏi thành, nhưng chưa đi xa thì thấy một đám đông quân lính rợp trời kéo đến.

Nhìn thấy cớ xí của đội quân, Trâu Hùng kinh hãi: "Là quân địch, quân Nam Dương Vương! Chạy về nhanh!"

Cả hai quay đầu phi ngựa trở lại, vừa vào đến thành đã la toáng lên: "Quân địch! Có quân địch!"

Lính gác nghe thấy, vội trèo lên tường thành nhìn ra và phát hiện đội quân đông nghịt của Nam Dương Vương đang tiến tới. Họ lập tức đốt khói hiệu và phất cờ báo động.

Hồ đại đang nghe báo cáo về chuyện Trâu Hùng và Liêu Quang rời thành thì thấy khói báo hiệu từ tường thành. Sắc mặt hắn biến đổi, hô lớn: "Địch tập kích! Tất cả chuẩn bị vũ khí!"

Doanh trại lập tức vang lên tiếng còi tập hợp, binh lính vội vàng vác vũ khí ra tập kết. Chân Nguyệt cũng nhanh chóng nhìn thấy khói báo động, liền hô lớn: "Mau đến cửa thành!"

Rồi nàng phân công: "Kiều Đồ, đi gọi Mạnh Bình vận chuyển pháo lớn đến cửa thành. Ngô Loan, kêu nhị gia và tam gia chuẩn bị đá và nước ấm. Kiều Dương, lấy vũ khí từ xưởng về!"

Mọi mệnh lệnh lập tức được thực hiện, Chân Nguyệt tự mình cầm cung tên, cưỡi ngựa phi nhanh tới tường thành.

Trong thành, dân chúng nghe tin quân địch đến cũng náo loạn. Hoàng Lục và đồng bọn sợ hãi đến mất hồn.

Hoàng Lục kêu lớn: "Kiều tướng quân không có ở đây, làm sao chúng ta chống đỡ nổi? Chạy thôi!"

Hắn ta dẫn đám thuộc hạ chạy về phía cổng sau, nhưng chỉ vừa rời đi đã thấy mũi tên xé gió bay sượt qua tai. Chân Nguyệt xuất hiện trước mặt, nghiêm giọng ra lệnh: "Lôi tất cả lên tường thành! Kẻ nào dám đào tẩu, xử ngay tại chỗ!"

"Tuân lệnh!"

Hoàng Lục cùng đám người bị kéo lên tường thành, tay chân run rẩy cầm lấy vũ khí được lính trao cho. Hồ lão đại đứng trên tường thành, nhìn xuống phía dưới, ước lượng quân địch có khoảng hơn một ngàn người, có khi còn đông hơn nữa. Trong khi đó, lực lượng phòng thủ tại huyện thành chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn người, phần lớn là dân binh và nạn dân mới tới được huấn luyện sơ sài.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận