Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 386

Sau khi xây xong tường rào, vì bận rộn nên Kiều Triều và mọi người chưa kịp đập bỏ bức tường cũ. Nay đã có chút thời gian rảnh, hơn nữa trời cũng không mưa, nên Kiều Triều cùng Kiều Nhị và Kiều Trần thị bắt đầu dọn dẹp đống củi bên tường, chuẩn bị đập bỏ bức tường cũ.

Khi đang dọn đống củi, bất ngờ hai con chuột lớn từ trong đống củi chạy vụt ra. Tiền thị khi ấy đang phơi quần áo dưới mái hiên, thấy một con chuột chạy ngang liền hét lên hoảng sợ: "A a a!" Tim Tiền thị xém rớt ra ngoài, Kiều Nhị vội chạy tới an ủi, nhưng Tiền thị đã sợ hãi đến mức lao lên lưng Kiều Nhị mà bám chặt,"Kiều Nhị! Cứu ta, ta sợ muốn chết!"

Tiền thị bám chặt lấy Kiều Nhị, khiến hắn không thể cử động nổi, nói chi đến việc đuổi chuột. Nhưng thấy thê tử mình sợ hãi run rẩy, hắn không thể không dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ! Nhìn kìa, đại tẩu đã bắt được chuột rồi!"

Trong lúc Tiền thị kêu la, Chân Nguyệt đang chọn đậu nành ở bên cạnh, thấy con chuột to lao về phía mình. Dù hoảng sợ, nhưng nàng không hét lên mà nhanh chóng dùng chân đạp mạnh lên con chuột.

Kiều Triều lập tức cầm cái cuốc chạy đến: "Nàng nhấc chân lên, để ta đập c.h.ế.t nó."

Chân Nguyệt vừa nhấc chân lên, Kiều Triều liền vung cuốc xuống, đập con chuột thành hai mảnh.

Chuột vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, nên hắn tiếp tục giáng thêm vài nhát cho đến khi nó c.h.ế.t hẳn.

Kiều Nhị thở phào, liền thả Tiền thị xuống: "Chuột c.h.ế.t rồi, đừng lo nữa."

Tiền thị vẫn còn hoảng sợ, tay ôm ngực, nói: "Ta sợ muốn c.h.ế.t mất!" Nàng ấy xoa xoa trán,"Đều ra mồ hôi rồi, con chuột này to quá, chắc nó đã ăn vụng rất nhiều đồ ăn của nhà ta rồi."

Kiều Trần thị nói: "Vẫn còn một con chạy thoát."

Tiền thị nhìn về phía đống củi còn lại, mặt mày lo lắng: "Chắc bên trong còn chuột nữa. Ta không dám ở đây đâu." Nói rồi, nàng ấy nhanh chóng thu quần áo và chạy vào phòng,"Ta vào phòng may vá cho yên tâm."

Nàng ấy không muốn ở ngoài nữa, vì nghe đồn chuột lớn thậm chí có thể tấn công người vào mùa đông.

 

Kiều Triều quay sang Chân Nguyệt, hỏi: "Nàng có muốn vào phòng không?"

Chân Nguyệt nhìn hắn một cái: "Không cần."

Kiều Triều nghĩ cũng đúng, rốt cuộc Chân Nguyệt có thể mặt không biến sắc mà đạp c.h.ế.t chuột lớn. Hắn cùng Kiều Nhị và Kiều Trần thị tiếp tục dọn củi, phát hiện thêm một ổ chuột con, nhưng chỉ là chuột non mới sinh ra, có lẽ là con của hai con chuột lớn vừa nãy.

Kiều Nhị nhìn chúng rồi nói: "Chuột non này nấu lên có ăn được không?" Chuột con còn phấn nộn trông khá tươi mới.

Kiều Đại đáp: "Không ăn được, đốt lửa lên rồi ném chúng vào thiêu cho sạch, kẻo chúng lớn lên lại quấy phá."

Kiều Trần thị tiếp lời: "Trong bếp vẫn còn lửa, ném vào đó, thêm vài cọng rơm là cháy hết."

Kiều Nhị dùng xẻng ném chuột non vào đống lửa rồi tiếp tục dọn củi. Sau khi không còn phát hiện chuột nữa, Kiều Triều và Kiều Nhị bắt đầu dùng cuốc đập bức tường cũ.

Tiếng đập phá vang lên ầm ĩ, khiến Chân Nguyệt phải mang đậu về phòng để tránh tiếng ồn, tiếp tục nhặt đậu.

Ở bên Háo Tử Sơn, Kiều Tam và Mạn Châu cũng bận rộn, mùa xuân đến, cỏ dại mọc tràn lan. Hai người thuê thêm vài người giúp làm cỏ, tiện thể bắt được một số giun đất mang về cho gà và vịt ăn.

Những cây trà mà Kiều gia trồng cũng đã mọc lên nhưng còn nhỏ, cần nhiều năm mới có thể thu hoạch được.

Sau hai ngày lao động chăm chỉ, cuối cùng tường rào của Kiều gia đã hoàn thành, khu sân trở nên rộng rãi hơn. Nhưng khoảng đất trống giữa sân vẫn còn để hoang, cỏ dại bắt đầu mọc lên.

Kiều Triều và Kiều Nhị lúc nào rảnh cũng ra nhổ cỏ, tỷ muội Tiểu Hoa cũng được gọi ra giúp đỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận