Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 834

Kiều Triều nói,"Không sao, nếu ta còn bận không về được, cứ để A Trọng và mọi người về An Bình phủ. Dù sao nhị đệ và nhị đệ muội cũng ở đó, cha mẹ cũng vậy."

"Nhị đệ muội vẫn hy vọng chúng ta có thể tham dự."

Tiền thị trò chuyện với nàng, bày tỏ hy vọng rằng cả nhà họ đến tham dự sẽ tương đối tốt. Chân Nguyệt hiểu lòng của nàng ấy, biết rằng Vương gia và Vương phi vẫn còn ở đó, điều này ít nhất mang lại sự bảo đảm cho A Trọng gần gũi bọn họ.

Kiều Triều nói: "Ta sẽ cố gắng sớm kết thúc cuộc chiến này."

Chân Nguyệt đáp: "Nhưng chiến sự nào phải là thứ có thể chấm dứt ngay trong phút chốc."

Kiều Triều tiếp lời: "Đợi đến khi vào đông, chắc là sẽ hạ màn thôi." Mùa đông lạnh giá, nên dù có chiến sự thì cũng chỉ là những trận nhỏ lẻ vì thời tiết khắc nghiệt, đồng thời quân lính có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Trấn Bắc Vương chủ yếu chiếm đóng ở phương Bắc, nơi lạnh giá quen thuộc với họ, và trước kia họ cũng có cái loại lò sưởi trên giường. Tốt nhất là chuẩn bị cho quân đội ta thứ đó, nếu không, đến mùa đông khi họ tổ chức tấn công quy mô lớn, chúng ta có thể sẽ gặp bất lợi!"

Kiều Triều trầm ngâm: "Nếu vậy thì vào đông sẽ càng bất lợi cho Nam Dương Vương. Chờ đến khi ấy rồi tính." Hắn ôm Chân Nguyệt, hôn lên trán và mũi nàng, định hôn lên môi nàng thì bên ngoài bỗng nhiên có tiếng người.

Chân Nguyệt đẩy hắn ra, ngay lúc ấy A Sơ bước vào, vừa thấy Kiều Triều ngồi dậy thì vui mừng nói: "Phụ thân! Cuối cùng người đã tỉnh!" Nói rồi, mắt thiếu niên đỏ hoe.

Kiều Triều nghiêm giọng: "Khóc cái gì mà khóc! Lớn rồi, không được khóc, ta còn chưa c.h.ế.t đâu!" Hài tử đối mặt với chuyện nhỏ như này cũng khóc.

Chân Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Nó chỉ lo lắng cho chàng, lúc trước chàng trông như sắp c.h.ế.t ấy. Đừng để tâm đến lời phụ thân con." Câu sau là nàng nói với A Sơ.

Kiều Triều nhỏ giọng: "Nương tử, ta muốn nhi tử mạnh mẽ lên. Nếu ta thực sự không còn, cả đội quân Kiều gia sẽ phải trông cậy vào nó."

Chân Nguyệt lẩm bẩm: "Chẳng phải đã bảo là chạy trốn vào núi sâu rồi sao?"

Kiều Triều nói: "Nàng có thể trốn, nhưng nhi tử chúng ta thì không được; nó phải ở phái sau bảo vệ nàng và gia đình, dù sao thì nó cũng đã có hài tử rồi."

Chân Nguyệt: ...

A Sơ: ...

A Sơ nén nước mắt lại, phụ thân vẫn là phụ thân của ngày xưa.

Dù sao thì Kiều Triều cũng bị thương nặng, nói vài câu đã thấy mệt. Chân Nguyệt gọi người mang đồ ăn vào, nàng vẫn ở trong lều chăm sóc Kiều Triều, còn A Sơ đi ra ngoài chỉnh đốn quân ngũ.

"Bẩm thế tử, chúng thuộc hạ phát hiện những xác c.h.ế.t của quân địch chân đều bị dây cỏ cuốn chặt. Không rõ có phải do cỏ mọc quá nhiều không, chúng ta có nên dọn sạch một ít không?"

A Sơ: "Chờ chút. Ngươi nói là chân quân địch bị cỏ cuốn chặt đúng không? Vậy thì liên quan gì đến chúng ta? Không cần làm cỏ." Dường như là thần linh đang phù hộ.

"Vâng ạ."

"Lần này chúng ta mất bao nhiêu người?"

"Tổn thất 285, trong đó 56 người tử vong, 25 người bị thương nặng. Số còn lại chỉ là thương nhẹ."

"Hãy chăm sóc tốt cho những người lính đã hy sinh! Gia đình họ nhất định phải được bù đắp xứng đáng."

"Rõ."

Sau khi phân phó vài việc, A Sơ đi ăn cơm và nghỉ ngơi, bên này Chân Nguyệt cũng nằm xuống cạnh Kiều Triều, hai ngày nay nàng không nghỉ ngơi nhiều, rất nhanh đã thiếp đi.

Bên cạnh, Kiều Triều cảm thấy yên lòng vì mùi hương từ nàng, tay hắn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Tư Mã Đồ Tuyệt quay về trại,"Quân y đâu? Mau gọi quân y tới! Nhanh chóng đặt Tào Huy ở đây!"

Tào Huy mất quá nhiều máu, đã ngất xỉu. Mũi tên trúng lưng hắn ta, m.á.u từ vết thương thấm đỏ phần lưng.

Quân y đến nhanh chóng, kiểm tra một lượt: "Chúng ta cần phải rút mũi tên ra."

Tư Mã Đồ Tuyệt nghiêm túc: "Cứu người cho bằng được!"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận