Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 437

Một hôm, Tiểu A Sơ chơi đùa cùng mấy tiểu hài tử khác ngoài sân. Trong nhóm có một tiểu hài nữ tên Mưa Nhỏ, ăn mặc rách rưới, đi chân trần, mặt mũi còn lấm lem.

Một hài tử nói: "Mưa Nhỏ, ngươi bẩn quá, đừng chơi với chúng ta."

Nghe vậy, Mưa Nhỏ òa khóc: "Ta chỉ muốn chơi cùng, ta, ta có thể làm bất cứ việc gì mà!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Một đứa khác bồi thêm: "Nương ngươi rất nhanh sẽ không cần ngươi nữa, sao ngươi không về trở về nhìn nương ngươi đi. Nương ta bảo, nương ngươi chắc sắp bỏ ngươi mà đi rồi. Hài tử không có nương thật đáng thương."

Tiểu Niên không rõ gia cảnh nhà Mưa Nhỏ, ngơ ngác hỏi: "Nương Mưa Nhỏ vì sao không cần Mưa Nhỏ?"

Tiểu Hoa trả lời: "Cha của Mưa Nhỏ đi đánh giặc, mọi người nói cha Mưa Nhỏ đã không còn. Nương Mưa Nhỏ chắc sắp bỏ trốn rồi."

Nghe thế, Mưa Nhỏ khóc lớn hơn, vừa khóc vừa chạy về nhà: "Oa oa oa, nương! Ta muốn nương! Nương đừng rời đi!"

Tiểu A Sơ nghe cái hiểu cái không, chỉ nghe được cha mưa nhỏ đi đánh giặc, nương mưa nhỏ không muốn sống cùng Mưa Nhỏ. Tiểu A Sơ bỗng nghĩ đến mọi người nói cha bé cũng đi đánh giặc. Liệu có phải nương bé cũng sẽ bỏ rơi bé giống Mưa Nhỏ không?

Suy nghĩ ấy làm bé hoảng sợ, liền òa khóc lớn rồi chạy về nhà gào lên: "Nương! Con muốn nương! Ô ô ô, nương!"

Khi không thấy Chân Nguyệt, Tiểu A Sơ càng khóc dữ hơn: "Nương không cần con nữa rồi! Oa oa oa!" Nước mắt, nước mũi tèm lem, mặt mũi lấm lem, khiến Kiều Trần thị phải vội vàng chạy ra.

"Ai da! Sao khóc dữ vậy?"

Tiểu A Sơ chỉ biết khóc to: "Con muốn nương! Con muốn nương! Ô ô ô!"

Chân Nguyệt lúc này không có nhà, nàng vừa đi Háo Tử Sơn để xem còn cây tùng lam hay cây trà nào sống sót không. Nàng đem một ít tùng lam còn sót lại về nhà để chế thuốc. Vừa về đến cửa, nàng đã nghe tiếng khóc thét của Tiểu A Sơ vang vọng khắp nhà.

Chân Nguyệt bước vào, hỏi: "Có chuyện gì thế này?"

Tiểu A Sơ nhìn thấy nương, liền từ lòng Kiều Trần thị lao ra, chạy đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Chân Nguyệt, vừa khóc vừa nói: "Ô ô ô, con muốn nương! Ô ô ô, nương!"

Chân Nguyệt tưởng rằng bé đã nhận ra lỗi lầm, ngồi xuống và hỏi: "Con biết sai rồi phải không?"

Tiểu A Sơ không biết mình sai ở đâu, chỉ lặp lại: "Sai."

Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Sao con khóc lớn vậy? Có chuyện gì?"

Kiều Trần thị cũng không rõ, liền hỏi Tiểu Hoa. Tiểu nha đầu giải thích: "Bọn trẻ nói nương của Mưa Nhỏ không cần Mưa Nhỏ nữa, thế là đệ đệ sợ quá nên khóc."

Kiều Trần thị thở dài: "Nương của Mưa Nhỏ là Thẩm thị, có trượng phu bị bắt đi lính. Trong nhà giờ chỉ còn Thẩm thị và Mưa Nhỏ, mà Mưa Nhỏ lại là nữa hài. Mọi người đều nói trượng phu Thẩm thị có lẽ không còn, về sau chắc nhà cửa cũng mất, Thẩm thị sẽ không còn cách nào khác ngoài tái giá. Chắc thằng bé nghe được chuyện đó nên hoảng sợ."

Nói xong, Kiều Trần thị không kìm được nước mắt, nghĩ đến cảnh tương tự ở nhà mình. Kiều Đại cũng đã đi lính, sống c.h.ế.t chẳng biết thế nào.

Chân Nguyệt: "Nó nhỏ như vậy mà đã biết những chuyện này sao?"

Kiều Trần Thị: "Trước đây thằng bé có thể học nằm đất với Tiền Thị, có lẽ do ta thường hay nói chuyện nên nó nghe lọt tai. Lỗi là ở ta."

Trước đây Tiểu A Sơ ngủ chung với bà, thỉnh thoảng bà cùng Kiều Đại Sơn nói về việc Kiều Đại đi đánh giặc. Có lẽ Tiểu A Sơ nghe nhiều rồi biết.

Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ, lau nước mắt cho bé, nói: "Đừng khóc, đừng khóc. Cha con là anh hùng, cha sẽ trở về. Cả nương con cũng sẽ không bỏ rơi con đâu."

"Đừng khóc nữa, nếu khóc thì sẽ thành mèo bẩn, dơ dáy lắm, nương không muốn ôm đâu."

Tiểu A Sơ thút thít, vội vàng lau nước mắt: "Không khóc, con muốn nương."

Bạn cần đăng nhập để bình luận