Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 233

Kiều Triều nắm tay Chân Nguyệt đi trước, nhưng khi thấy đàn muỗi, Chân Nguyệt kéo hắn lại: "Chúng ta đi đường khác đi, ở đây nhiều muỗi quá."

Muỗi nhiều thế này, Chân Nguyệt sợ bị đốt có thể mắc bệnh sốt rét.

"Được." Kiều Triều cũng không cố chấp, hai người đổi hướng. Trên đường, họ hái được nhiều loại nấm tươi, thậm chí Chân Nguyệt còn tìm thấy mộc nhĩ, liền lấy một ít.

Cuối cùng, họ cũng đến bờ sông. Khác với lần trước khi họ đến vào mùa khô, bây giờ nước sông đầy, cũng các gợn sóng lớn, trông khá nguy hiểm.

Tuy nhiên, họ không xuống nước mà chỉ đứng trên bờ ném lưới xuống sông. Chân Nguyệt còn buộc thêm một ít rau xanh từ nhà vào lưới để làm mồi. Sau đó, hai người chỉ cần chờ đợi.

Trong lúc chờ, Chân Nguyệt đi quanh bờ sông tìm thêm rau dại, nấm và quả dại.

Ở nhà, những giàn nho cũng đã bắt đầu kết trái. Gần đây, họ còn dựng giàn nho tử tế hơn để nho leo lên. Chân Nguyệt tưởng tượng, sau này khi nho xanh mướt trên giàn, có thể đặt một chiếc ghế xích đu dưới bóng mát, vừa ngồi vừa nhâm nhi trái cây. Thật là nhàn nhã và thư thái!

Chân Nguyệt đang hái nấm thì bỗng thấy một con rắn nhìn chằm chằm về phía mình. Tay nàng run lên, không dám động đậy, lập tức gọi lớn: "Kiều Triều! Có rắn!"

Kiều Triều nghe tiếng liền cầm đao chạy tới. Con rắn nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía Kiều Triều.

Thấy con rắn, Kiều Triều nhanh chóng ném đao, c.h.é.m trúng thân rắn. Lúc này, Chân Nguyệt đứng dậy, vung cái cuốc bổ mạnh vào đầu rắn. Đuôi rắn còn động đậy, nên Chân Nguyệt tiếp tục c.h.é.m thêm vài nhát cho đến khi con rắn hoàn toàn chết.

Hai người thở phào nhẹ nhõm. Kiều Triều bước lại gần hỏi: "Không sao chứ?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không sao. Giờ chúng ta lấy lưới bắt cá thôi, thời gian cũng không còn nhiều."

"Ừ."

Kiều Triều cùng Chân Nguyệt kéo lưới lên, thấy trong lưới có vài con cá và một ít tôm cua, trong đó có một con cá rất lớn, chắc nặng đến hơn mười cân. Những con cá nhỏ hơn thì họ thả lại xuống sông. Một ngày như thế này coi như là bội thu.

Khi hai người chuẩn bị về nhà, bỗng nghe tiếng sấm vang trời, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến. Trên đường về, trời đổ mưa nặng hạt, hai người nhanh chóng tìm nơi trú ẩn. Sau một lúc tìm kiếm, họ tìm được một cái hang nhỏ.

"Tạm thời vào đay trú," Kiều Triều nói.

Hai người ngồi trong hang, đặt sọt cá sang một bên.

Quần áo bị dính mưa ướt đẫm, họ biết nếu cứ mặc thế này mà mưa không ngừng, thì chắc chắn họ sẽ bị cảm lạnh. Dù trời nóng, nhưng trong núi về đêm sẽ rất lạnh, đặc biệt là khi quần áo ướt.

Chân Nguyệt lên tiếng: "Dưới gốc cây còn có ít củi khô, chưa bị mưa ướt hết. Chúng ta nhặt về đốt lửa cho ấm trước đã."

"Được, để ta đi, nàng ở lại đây."

Kiều Triều nhanh chóng nhặt củi trở về, nhưng người hắn ướt thêm, tóc cũng ướt nhỏ thành giọt. Chân Nguyệt lấy gậy đánh lửa ra, loay hoay một lúc rồi cũng nhóm được lửa. Bánh ngô họ mang theo cũng bị ướt, nàng cắm nó vào gậy để nướng trên lửa. Rồi nàng bắt đầu cởi quần áo ra phơi.

Thấy vậy, Kiều Triều lập tức quay mặt đi, không dám nhìn. Chân Nguyệt cười nói: "Huynh cũng nên cởi quần áo ra mà hong khô, nếu không sẽ dễ bị cảm."

Kiều Triều lúng túng: "A?"

Chân Nguyệt nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Kiều Triều liền trêu chọc: "Buổi tối ngủ ôm ta thì huynh không thẹn thùng, giờ thẹn cái gì?"

Kiều Triều: "..."

"Mau cởi đi, huynh muốn bị bệnh sao? Nếu huynh bệnh thì nhà mất một người kiếm tiền đấy." Chân Nguyệt thúc giục.

Kiều Triều thở dài: "Được rồi, ta biết rồi." Thì ra sợ hắn không kiếm ra tiền.

Kiều Triều cuối cùng cũng cởi quần áo, chỉ chừa lại một chiếc quần. Còn Chân Nguyệt chỉ mặc yếm, bên dưới vẫn mặc quần lót. Đôi chân trắng ngần của nàng khiến Kiều Triều liếc nhìn một cái, rồi vội quay đi, không dám nhìn thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận