Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 601

Rau tươi chẳng mấy chốc đã bán gần hết, chỉ còn lại một ít. Bỗng có một nam nhân mặc áo gấm tơ lụa đứng trước sạp của Kiều Nhị, nói: "Kiều lão bản, ta muốn bàn bạc với ngươi về một việc làm ăn, không biết có được không?"

Kiều Nhị:?

Kiều Nhị liền bảo Ngô Loan đứng trông quán, còn mình mời người kia vào bên trong nhà,"Không biết là có việc gì?"

Sau khoảng nửa giờ, người đó rời đi, Kiều Nhị cũng bước ra. Người đó tên là Ứng Nguyên Sơn, muốn bàn với Kiều gia việc bán hạt giống. Hắn ta còn yêu cầu tất cả hạt giống nhà họ chỉ được bán cho hắn ta, sau này không được bán cho ai khác.

Kiều gia có thể trồng rau nhưng rau dưa trồng được cũng không thể bán cho ai khác, chỉ có thể bán cho Ứng Nguyên Sơn, nếu không làm theo sẽ không cho Kiều gia bán được hàng.

Kiều Nhị dĩ nhiên không đồng ý, chỉ là Ứng Nguyên Sơn cảm thấy Kiều Nhị còn trẻ: "Ngươi cứ suy nghĩ kỹ, vài ngày sau trả lời ta."

Kiều Nhị có chút đăm chiêu, nhìn trời thấy đã muộn, liền nói: "Thu dọn hàng hóa, chúng ta về trước."

Ngô Loan hỏi: "Nhị công tử, hôm nay không bày quán ở huyện thành à?"

Kiều Nhị đáp: "Hôm nay không, có việc, chúng ta về trước."

"Được."

Khi vừa thu dọn xong, bà Khương ở sạp bên cạnh chạy đến hỏi: "Ủa, sao các người không bán nữa? Làm ăn như vậy không được đâu. Còn nấm không? Cho ta một ít", Mai bà ấy về thăm nữ nhi, tính mua chút đồ.

Kiều Nhị lấy nấm ra, nói: "Chỉ còn lại chút này."

"Không sao, cứ bán hết cho ta."

"Được."

Sau khi bà Khương rời đi, Kiều Nhị thu dọn đồ đạc rồi cùng Ngô Loan trở về. Về đến nhà, hắn liền hỏi: "Đại tẩu đâu?"

Tiền thị đáp: "Có chuyện gì sao?" Vì thường chỉ khi có chuyện lớn, thì Kiều Nhị nhà nàng ấy mới gọi đại tẩu.

"Có một vài việc, cần bàn bạc với đại tẩu và tam đệ."

"Huynh bế con đi, ta đi gọi người."

Chẳng bao lâu sau, mọi người đã tụ tập trong đại sảnh, Kiều Trần thị cũng ngồi bên cạnh, bế bé A Đóa. Bà hỏi: "Lão nhị, có chuyện gì vậy? Sao hôm nay con về sớm thế?"

Kiều Nhị nói: "Hôm nay con gặp một người..."

Kiều Nhị kể lại chuyện gặp Ứng Nguyên Sơn,"... Hắn ta nói nếu chúng ta không làm theo, ông ta sẽ khiến nhà chúng ta không bán được đồ. Hơn nữa trông ông ta rất giàu có."

Chân Nguyệt hỏi: "Hắn ta tên là gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Nhị đáp: "Gọi là Ứng, Ứng gì nhỉ, đúng rồi, Ứng Nguyên Sơn, chính là tên đó."

Mọi người nghe xong đều có chút sợ hãi. Vất vả lắm mới quay lại được cuộc sống bình yên, chẳng lẽ lại bị phá vỡ?

Kiều Đại Sơn: "Hay là ta ngừng bày quán, trong nhà trồng rau cũng đủ ăn rồi."

Kiều Trần thị cũng đồng tình: "Phải đó, điều kiện nhà mình đã khá lên nhiều."

Chân Nguyệt: "Nhà đông người, trồng nhiều mà không bán đồ kiếm tiền thì không ổn. Hắn ta muốn mua hạt giống của chúng ta nhưng lại không cho chúng ta bán cho người khác? Đệ có nói chúng ta từng bán hạt giống cho Chu thiếu gia không?"

Trước đây còn có Tống gia mua, nhưng đến nay Tống gia vẫn chưa trở về phủ An Bình, không rõ họ đã đi đâu.

Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lần sau nếu hắn ta đến tìm hoặc lúc đệ gặp lại hắn ta, cứ nói với hắn ta chuyện này. Phải rồi, cũng nên đi báo cho Chu thiếu gia một tiếng. Chúng ta sẽ xem xét thêm."

"Được."

Sáng hôm sau, khi Kiều Nhị tiếp tục bày quán, gã sai vặt của Ứng Nguyên Sơn đã đến hỏi: "Thiếu gia nhà ta hỏi các ngươi đã suy nghĩ đến đâu rồi?"

Kiều Nhị đáp: "Nhà ta trước đây đã bán hạt giống cho Chu gia và Tống gia, ngươi nói chúng ta không bán cho họ thì phải giải thích với họ ra sao?"

Gã sai vặt nghe vậy thì cũng nhận ra vấn đề, lập tức trở về báo lại cho Ứng Nguyên Sơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận