Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 517

Hồ lão nhị băn khoăn: "Chúng ta trông có đáng sợ lắm không?"

Kiều Nhị đáp: "Có lẽ họ nghĩ chúng ta là bọn cướp rồi..."

Nghĩ lại, điều đó cũng có lý. Hồ lão nhị liền hỏi: "Có nên đuổi theo không?"

Ngưu thợ săn nói: "Chúng ta cứ vào xem thử đi. Nếu họ tưởng nhầm chúng ta là cướp, thì ít nhất cũng biết nơi này không có bọn cướp."

Kiều Nhị gật đầu đồng ý: "Đi thôi, nhưng nhớ cẩn thận."

Cả nhóm bước vào thôn Đại Tây. Cảnh tượng ở đây không khác mấy so với thôn Đại Nam trước kia của họ. Nhiều ngôi nhà đã bị thiêu rụi, nhưng hiện giờ thôn Đại Nam đã dần được khôi phục, không còn quá hoang tàn như thôn này. Ở thôn Đại Tây, cỏ dại mọc um tùm, cao quá đầu người, cho thấy đã lâu không ai chăm sóc nơi này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi họ đi ngang qua một căn nhà, họ nhận thấy cỏ dại quanh nhà có vẻ đã được dọn dẹp. Hồ lão nhị bèn bước tới gõ cửa, thực ra chỉ là tấm ván gỗ được dùng làm cửa tạm.

Vừa gõ cửa xong, bên trong vang lên những tiếng động hoảng loạn. Kiều Nhị nhanh chóng lên tiếng trấn an: "Có ai trong nhà không? Chúng ta là người thôn Đại Nam ở bên cạnh, không có ác ý, chỉ đến xem có ai sống ở đây không. Nhà ta trước kia chuyên thu mua măng, ta là Kiều Nhị."

Người bên trong đang định bỏ trốn nghe Kiều Nhị nhắc đến việc thu mua măng thì dừng lại. Họ nhớ rằng thôn Đại Nam quả thật có một hộ chuyên thu mua măng, thê tử hắn ta trước kia cũng từng đi kiếm măng đổi lấy chút tiền.

Nam nhân bên trong cẩn thận đi ra, nhìn qua khe hở của tấm ván, nhận ra Kiều Nhị và những người đi cùng không có vẻ gì là bọn cướp.

Sau đó, hắn ta nói chuyện, còn nhìn nhìn ra sau, ra hiệu cho bọn trẹ đừng chạ ra: "Các người cần gì sao?"

Kiều Nhị bình tĩnh trả lời: "Ta là Kiều Nhị, chắc ngươi đã gặp ta trước đây khi nhà ta thu mua măng. Chúng ta chỉ đến xem vì nghe nói trong thôn có người quay lại, cũng sợ có cướp lẻn vào."

Nam nhân đó thở phào nhẹ nhõm: "Không phải cướp đâu. Là những người trong thôn trước kia chạy trốn nay đã quay về. Nhà ta trước kia cũng trốn đến thành phủ bên cạnh lánh nạn với thân thích, nhưng bên đó loạn lắm, có vẻ như chiến tranh sắp nổ ra, chúng ta cũng không biết. Nghe nói có người phản loạn, tình hình hỗn loạn quá, không biết phải làm sao nên chúng ta đành quay về."

Khi trở về thì thấy nhà cửa hoang tàn thế này. Cả thôn trông cũng vắng lặng, bọn họ sợ lắm, nhưng còn biết đi đâu khác? Cha nương hắn ta đã mất trong lúc chạy trốn, còn thê tử hắn ta sau đó cũng sinh bệnh mà qua đời. Giờ chỉ còn hắn ta và hai hài tử. Hắn ta cũng đã kêu hài tử trốn đi rồi.

Kiều Nhị đồng cảm, hỏi tiếp: "Ngươi có biết còn bao nhiêu người nữa đã quay về không?"

Người thôn dân đó lắc đầu: "Ta không rõ lắm. Ta chỉ biết có vài nhà quay về, nhưng gần đây hình như có thêm người về dần."

Kiều Nhị gật đầu: "Vậy không quấy rầy ngươi nữa."

Kiều Nhị và những người khác nghe xong câu chuyện, cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải bọn cướp. Tuy vậy, trong lòng vẫn có chút lo lắng, bởi trong thời buổi này, cũng có không ít thôn dân đã trở thành kẻ cướp khi bị dồn vào đường cùng. Nhưng vài hộ dân thì cũng không thành vấn đề lớn.

Về đến nhà, Kiều Nhị kể lại mọi chuyện: "Bên ngoài có người nói dường như có phản loạn, muốn khởi binh ở gần phủ thành kế bên."

Kiều Trần thị hỏi: "Sao lại có chuyện đánh giặc? Là ở Trì Định hay Hàm Châu?"

Kiều Nhị lắc đầu: "Chắc là ở Châu Khánh Vĩnh. Bên đó trước giờ hình như không có tai họa lớn, người đó nói trốn đến chỗ thân thích cũng là để tìm chỗ bình an, chắc chắn không phải là Hàm Châu hay những vùng khác bị ảnh hưởng nặng hơn cả phủ An Bình."

Bạn cần đăng nhập để bình luận