Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 254

"Nếu Lâm Trân Nương dám đến gây sự, không cần huynh ra tay, ta sẽ xử lý nàng ta như đã làm với Mã thị trước đây."

Kiều Triều nhìn Chân Nguyệt chăm chú một lúc lâu. Chân Nguyệt thấy vậy, đẩy hắn một cái: "Huynh đờ ra đấy à?"

Kiều Triều cười: "Không, ta chỉ tự hỏi trong đầu nàng chứa cái gì mà nghĩ ra đủ mọi cách như thế."

Chân Nguyệt đáp thản nhiên: "Chắc chắn không phải nước rồi."

"Ừ... Cũng đúng."

Chợt nghĩ đến chuyện gì, Chân Nguyệt liền lấy chút đồ ăn mang ra ngoài. Khi tỷ muội Tiểu Hoa trở về, nàng đưa đồ ăn cho bọn nhỏ và dặn: "Đi hối lộ mấy đứa trẻ kia, bảo nếu thấy bà Trương về nhà thì báo ngay cho ta."

Tiểu Hoa nhanh nhẹn đáp: "Mợ, để con đi xem."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần đâu, để mấy bạn nhỏ của cháu làm. Cháu là nữ hài, nhà bà Trương cũng cách xa đây, mợ sợ có chuyện gì nguy hiểm."

"Dạ, mợ."

Đến chiều tối, khi Chân Nguyệt đang chuẩn bị bữa cơm thì một đứa trẻ chạy đến Kiều gia, tìm Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, ta thấy bà Trương đã về, đi cùng với Đại Ngưu thúc và Lâm thẩm."

Tiểu Hoa đáp: "Tốt, cảm ơn Mao Trứng. Đây, đồ ăn vặt cho ngươi."

"Cảm ơn Tiểu Hoa, có gì cần cứ tìm ta, đại ca ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Ừ, ta nhớ rồi."

Tiểu Hoa liền chạy đi báo lại cho Chân Nguyệt. Chân Nguyệt khen: "Giỏi lắm, đây là tiền thưởng cho cháu." Rồi nàng đưa cho Tiểu Hoa một văn tiền.

Tiểu Hoa vui mừng cầm lấy: "Cảm ơn mợ cả!"

Chân Nguyệt xoa đầu nàng: "Đi giúp mợ hai nhặt rau đi."

"Dạ!"

Kiều Triều, nghe thấy mọi chuyện, nói: "Xem ra họ không gặp chuyện gì, không bị dã thú ăn thịt rồi."

Kiều Triều bất chợt cảm thấy hơi tiếc nuối. Lúc đó, trong cơn giận dữ, hắn đã mong ba người kia bị dã thú ăn để hả giận. Nhưng sau đó, nghĩ đến việc Chân Nguyệt nhất định giúp hắn giải quyết chuyện này thì hắn không còn tức giận như trước nữa.

Chân Nguyệt nói: "Ngày mai cứ ở nhà chờ, nếu bà Trương lại tới, nhớ mang d.a.o ra mà mài."

"Được rồi," Kiều Triều đáp.

Còn bên nhà bà Trương, Trương Đại Ngưu nằm trên giường rên rỉ vì đau, trong khi Lâm Trân Nương bị bà Trương véo mắng không ngừng. Cuối cùng, bà ta vỗ mạnh vào hông, nói lớn: "Không thể để yên như vậy được! Ngày mai ta sẽ đến Kiều gia đòi lại công bằng!"

Trương Đại Ngưu than: "Nương, mau đi nấu cơm đi, ta đói quá."

Bà Trương nhìn sang Lâm Trân Nương: "Còn đứng đó làm gì? Mau đi nấu cơm! Ngươi đúng là vô dụng, chút việc nhỏ cũng không xong."

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hoa đang chơi với Tiểu Thảo ở cửa, Trịnh nương tử cũng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, chủ yếu là để canh chừng theo lời dặn của Chân Nguyệt. Nếu thấy bà Trương đến, phải báo ngay.

Không lâu sau, Tiểu Hoa phát hiện bà Trương đang tiến về phía nhà Kiều gia. Tiểu nha đầu lập tức chạy vào báo cho Trịnh nương tử, rồi Trịnh nương tử nhanh chóng vào phòng gọi Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt đá nhẹ Kiều Triều: "Dậy thôi, bà ta tới rồi. Nhớ nhìn chằm chằm cho hung dữ vào."

Kiều Triều lười nhác đáp: "Được rồi. Ta nghĩ kỹ thuật diễn của ta chắc chắn giỏi hơn nàng."

Chân Nguyệt: "??"

Kiều Triều cầm con d.a.o phay ra khỏi cửa. Ở ngoài sân có một tảng đá lớn, hắn ngồi xuống, bắt đầu mài d.a.o với tiếng "bá bá bá" nghe rợn người. Khi bà Trương tiến đến gần, Kiều Triều liếc mắt nhìn bà ta, rồi tiếp tục mài d.a.o với ánh mắt lạnh lùng.

Bà Trương dừng bước khi bị ánh mắt hung tợn của Kiều Triều chặn lại. Bà ta nhớ đến cảnh Kiều Triều hung ác hôm qua, lòng bỗng dưng sợ hãi.

Đừng bảo Kiều Triều định g.i.ế.c bà ta đấy chứ? Không, không thể nào! Nhưng tiếng mài d.a.o vang vọng trong đầu bà ta, khiến bà ta cảm thấy bất an.

Bạn cần đăng nhập để bình luận