Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 551

Tiểu A Sơ đã tự ngồi ăn cơm, ngồi ngay cạnh cha, đeo yếm và cầm muỗng ăn từng miếng một, cơm dính đầy khóe miệng.

Trong bát A Sơ đã có thức ăn, nhưng cậu bé vẫn muốn ăn món khác, liền kéo tay cha nhờ gắp giúp. Kiều Triều gắp cho con vài đũa rồi dặn: "Con ăn hết trong bát trước, không được lãng phí."

Tiểu A Sơ chu môi nhưng vẫn nghe lời, tiếp tục ăn trong bát.

Trương Hùng cười, gắp thêm đồ ăn cho thằng bé: "Hài tử mà, muốn ăn gì cứ để thúc thúc gắp cho."

Tiểu A Sơ lễ phép: "Cảm ơn thúc thúc."

"Giỏi lắm."

Sau khi ăn no, Tiểu A Sơ chạy đến bên Chân Nguyệt, nhờ nương lau miệng. Chân Nguyệt dặn: "Ăn xong phải súc miệng, nếu không răng sẽ bị hỏng, răng hỏng thì không ăn được đồ ngon nữa."

A Sơ đáp: "Con biết rồi!"

Sau bữa ăn, Trương Hùng vừa xỉa răng vừa quan sát Kiều Triều chăm sóc nhi tử, rửa mặt cho thằng bé, rồi dắt bé đi tiểu, còn tức phụ Kiều Triều muốn làm việc gì cũng bị trượng phu ngăn lại, bắt ngồi nghỉ ngơi.

Trương Hùng cười thầm, lắc đầu nói nhỏ: "Kiều thiên phu trưởng đúng là một người trượng phu tốt, phụ thân tốt."

Trên xe ngựa chất đầy hàng hóa, mà Kiều gia cũng nhận được một thỏi bạc lớn. Không lâu sau, Kiều Triều lại phải lên đường: "Vài ngày nữa ta sẽ quay lại."

Chân Nguyệt dắt tay Tiểu A Sơ cúi chào tiễn biệt.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng xe ngựa đã khuất dần.

Người Kiều gia tiếp tục trở lại cuộc sống thường ngày. Nhưng vì lo rằng lần tới Kiều Triều sẽ dẫn người đến mua rau dưa tiếp, Kiều Đại Sơn quyết định khai khẩn thêm một mảnh đất ở Háo Tử Sơn để trồng rau.

Do lần trước đã bán được tương ớt, trong nhà vẫn còn nhiều ớt cay, nên Chân Nguyệt lại tiếp tục làm thêm tương ớt. Tiền thị đứng bên cạnh giúp đỡ: "Đại tẩu, lần này muội nghĩ chúng ta nên làm nhiều hơn một chút. Giờ phủ An Bình đã yên ổn, sau này khi phủ An Bình khôi phục lại như trước thì chúng ta có phải sẽ bán được tương ớt không?"

Chân Nguyệt đáp: "Nhưng khách hàng cũ của chúng ta liệu có trở lại không? Hơn nữa tương ớt cũng có hạn sử dụng, chờ có sinh ý lớn thì chúng ta làm tiếp cũng chưa muộn. Làm cái này cũng không phải rất khó."

Tiền thị gật đầu: "Ừ, cũng phải."

Tại quân doanh, binh lính bất ngờ nhận thấy bữa ăn hôm nay ngon hơn hẳn, đặc biệt là món dưa muối.

Có lính hỏi: "Trương Hùng, sao đồ ăn hôm nay thơm thế?"

Trương Hùng trả lời: "Đi đi đi, đừng ăn vụng. Đây là rau tươi mới mua ngoài về, tất nhiên là ngon hơn rồi."

Thực ra, số người được thưởng thức rau ngon không nhiều. Đa phần binh lính chỉ được húp chút canh rau, nhưng dù vậy, ai nấy đều thấy rất ngon.

Trong doanh trướng, các tướng quân và quân sư đang bàn bạc về công việc thì binh sĩ bưng đồ ăn lên. Trên mâm là rau xanh mướt, một món trứng xào với màu đỏ lạ mắt, và một đĩa thịt hầm thơm phức. Bên cạnh còn có một chậu màn thầu lớn, cùng với một chén nhỏ đựng tương màu đỏ lạ mắt.

Cố Sư Trần buông bản đồ xuống, nói: "Ăn cơm trước đã."

Uất Trì nhìn lướt qua đồ ăn, nhận xét: "Này, hôm nay thức ăn trông ngon đấy. Rau còn tươi thế này, phủ An Bình vẫn có người trồng rau à?"

Binh sĩ đáp: "Dạ, đây là hỏa đầu quân mua về cho các tướng quân. Rau này từ trong núi, vùng đó trước đây không bị phản quân xâm lấn, còn mấy thôn dân ở đó."

Uất Trì ngạc nhiên: "Vùng đó trước không bị nạn sao? Vẫn có người sống à?"

Vệ binh nói tiếp: "Dạ, có gặp nạn, nhưng thôn dân đi rồi lại quay về. Mấy ngọn núi lớn tự nhiên tạo thành hàng rào che chắn, trong núi vẫn có thể tìm thấy cái ăn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận