Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 379

Chân Nguyệt gật đầu: "Cứ chờ xem thế nào đã, đợi khi có đơn hàng thì làm."

Tiền thị lo lắng: "Liệu có kịp không?"

Chân Nguyệt trầm ngâm: "Kịp hay không thì cũng đành chịu, nhà mình hiện giờ không có nhiều ớt."

Chân Nguyệt còn dặn dò thêm: "Không thể chỉ trồng ớt mà bỏ lương thực, lúa vẫn là quan trọng nhất." Đừng vì lợi nhỏ trước mắt mà bỏ qua cái chính.

Kiều Triều đồng ý: "Đúng vậy, ta sẽ bàn với trưởng thôn về việc này."

Chân Nguyệt nhẹ nhàng: "Cũng không cần vội, sinh ý chưa tới cửa mà."

Dù chưa có đơn hàng, nhưng mọi người trong nhà đều tin tưởng Chân Nguyệt, tin rằng nếu nàng đã quyết định bán thứ gì, chắc chắn sẽ bán được.

Tường rào bên cạnh nhà đang được xây dựng, Kiều Triều và mọi người thỉnh thoảng ra xem xét. Hạt giống đã chuẩn bị xong, đợi mùa xuân tới là bắt đầu gieo trồng.

Lần sau khi tửu lầu Chu gia tới lấy hàng, họ hỏi về tương ớt: "Tương ớt nhà các ngươi có bán không? Bao nhiêu tiền một hũ?"

Tiền thị nghe hỏi mà lòng mừng rỡ: "Có bán, có bán... chỉ là..."

"Chỉ là gì?"

Tiền thị giải thích: "Chỉ là hiện tại nhà chúng ta không có nhiều tương ớt."

Khương mua hàng, đáp: "Có bao nhiêu cứ đưa bấy nhiêu cho ta. Lần trước thiếu gia nhà ta ăn thử, thấy rất ngon. Đầu bếp cũng nói món này rất hợp để xào nấu. Chúng ta định sẽ đưa vào thực đơn của quán."

Tiền thị vui mừng chạy vội về nhà, gọi lớn: "Đại tẩu! Đại tẩu! Có tin mừng rồi!"

Chân Nguyệt nghe tiếng gọi, liền vội ra ngoài, hỏi: "Có chuyện gì mà muội vui thế?"

Tiền thị cười tươi: "Tửu lầu Chu gia bên đó muốn mua tương ớt, họ nói có bao nhiêu mua bấy nhiêu."

Nghe vậy, Chân Nguyệt trầm ngâm, rồi bảo: "Nhà mình chỉ còn hai hũ tương ớt, muội mang hai hũ đó đi. Nói với họ giá 50 văn một hũ."

Vốn dĩ nàng cảm thấy giá là 30 văn, chỉ là hiện tại trong nhà ít tương ớt, hơn nữa nguyên liệu lại thiếu, dù 50 văn không được thì cũng không sao, rốt cuộc thì nhà bọn họ cũng không có nhiều nguyên liệu như vậy có thể làm.

 

"Ha" Tiền thị mắt tròn xoe, nàng ấy sợ ngây người: "Năm mươi văn? Năm mươi văn sao? Không phải lúc trước tính 30 văn thôi à?"

Chân Nguyệt giải thích: "Của hiếm thì quý. Hiện giờ trong nhà cũng không còn nhiều ớt, mà nguyên liệu như dầu và gia vị đều đắt đỏ. Cứ nói với họ rằng sau này nguyên liệu đầy đủ sẽ bán rẻ hơn, còn hiện tại thì phải 50 văn."

Nàng dặn thêm: "Cũng nói với họ rằng nhà mình chỉ còn hai hũ, vốn để dùng trong nhà. Nếu họ cần thêm, chúng ta sẽ chuẩn bị thêm trong vài ngày tới."

Tiền thị gật đầu: "Vâng, muội đi ngay."

Tiền thị vội chạy vào bếp lấy hai hũ tương ớt. Khi chuẩn bị rời đi, Chân Nguyệt gọi với lại: "Khoan đã."

Tiền thị quay lại, hỏi: "Có chuyện gì thế, đại tẩu?"

Chân Nguyệt lấy ra hai tờ giấy: "Chờ một lát. Ta cần làm thêm một việc nữa, để ta gọi Kiều Triều về giúp." Kiều Triều ở bên cạnh trông coi.

Chân Nguyệt ra ngoài kêu: "Kiều Đại, về giúp ta một chút!"

Kiều Triều đang trông coi việc ở ngoài, nghe thấy liền đặt đồ xuống chạy về nhà: "Có việc gì thế?"

Chân Nguyệt cười nói: "Giúp ta viết vài chữ, chữ của ta không đẹp bằng huynh."

Kiều Triều rửa tay rồi ngồi xuống bàn, hỏi: "Muốn viết gì?"

Chân Nguyệt đáp: "Viết ba chữ "Tương ớt Kiều gia"."

Nghe vậy, Kiều Triều có chút buồn cười vì cứ ngỡ "Kiều gia" như ... nhưng cũng nhanh chóng viết những chữ mà Chân Nguyệt yêu cầu.

Khi mực khô, Chân Nguyệt dán nhãn lên hai hũ tương ớt, rồi đưa cho Tiền thị mang đi.

Tiền thị ngó qua nhìn mấy chữ: "Đại tẩu, sau chữ "Kiều gia" là gì vậy?"

Chân Nguyệt cười: "Là "tương ớt"."

Tiền thị liền reo lên: "Ôi, hay quá! Muội đi ngay đây."

Rồi nàng nhanh chóng ôm hai hũ tương chạy tới chỗ người Chu gia đúng.

Tới nơi, Tiền thị vui vẻ đưa hai hũ tương ớt cho Khương mua hàng của Chu gia: "Khương ca, nhà ta chỉ còn hai hũ này thôi, vốn là để ăn trong nhà. Nếu các ngài muốn thêm, chúng tôi sẽ chuẩn bị nhưng vì nguyên liệu không nhiều, chắc cũng không làm được quá nhiều."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận