Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 525

Khi Tiểu A Trọng khỏi bệnh, Kiều Nhị và mọi người cũng đã thu hoạch xong toàn bộ hoa màu. Lúc này, trưởng thôn đề xuất tổ chức một chuyến săn thú, tập hợp tất cả những nam nhân khỏe mạnh trong thôn.

"Cả ngày ăn rau xanh, không có tí chất béo, vị mặn nào cũng không phải là cách lâu dài. Ai muốn ăn thịt thì hãy cùng ta vào núi săn bắn," trưởng thôn nói.

Kiều Nhị và Kiều Tam đều tham gia,"Tốt nhất là săn được lợn rừng, như vậy nhà chúng ta cũng có dầu mỡ để chiên xào."

Cả thôn gần như tất cả nam nhân đều tham gia, tổng cộng hai mươi người, chia thành hai nhóm vào rừng. Kiều Nhị và Kiều Tam đều ở trong cùng một nhóm.

Trong khi đó, ở nhà, Chân Nguyệt cùng mọi người nghỉ ngơi và làm một số việc lặt vặt. Nhìn sân nhà đã được dọn dẹp gọn gàng, nàng nói với Kiều Đại Sơn: "Cha, cha xem bao giờ thì chúng ta có thể dựng lại nhà?"

Kiều Đại Sơn sờ đầu suy nghĩ: "Không có mái ngói, chỉ có thể làm nhà tranh thôi. Ta sẽ ra ngoài chặt thêm cỏ về tích trữ."

Kiều Trần thị nói: "Ta cũng sẽ đi phụ giúp."

Chân Nguyệt hỏi tiếp: "Chúng ta không thể tự nung ngói sao?"

Kiều Đại Sơn lắc đầu: "Ta không biết làm việc đó."

"Trong thôn có ai biết không? Chắc hẳn mọi người cũng muốn xây lại nhà."

Kiều Đại Sơn gật đầu: "Để ta hỏi trưởng thôn. Con nói đúng, cả thôn ai cũng cần xây lại nhà, ở trong những căn lều tạm mãi không được."

Trong nhà vẫn còn thiếu nhiều thứ. Kiều Đại Sơn giỏi làm mộc, nên những lúc rảnh ông thường làm thêm đồ dùng. Tuy nhiên, nhiều nguyên liệu không thể mua được, khiến việc xây dựng gặp không ít khó khăn.

Lúc này trong núi, Kiều Nhị cùng nhóm săn đã đi khá lâu, họ săn được hai con thỏ và một con gà rừng, cả đội ai cũng vui mừng. Dù không nhiều, nhưng ít nhất chứng minh họ có thể săn được con mồi.

Vài người vừa đi vừa nhìn quanh đám cỏ dại, trò chuyện về gia đình mình.

"Kiều Nhị, nhi tử ngươi tên gì? Ta chưa có dịp gặp nó," một người hỏi.

Nhắc đến nhi tử, mắt Kiều Nhị ánh lên vẻ ôn hòa: "Tên là Tiểu A Trọng." Đột nhiên hắn nhớ ra mình vẫn chưa đặt tên chính thức cho con. Tiểu A Trọng khi sinh ra yếu ớt, lại từng bị bệnh một lần, khiến cả nhà hốt hoảng một phen. Hắn cũng quên mất chuyện đặt đại danh cho nhi tử.

Hắn nghĩ về cái tên của Tiểu A Sơ là Kiều Quân Lân, nhi tử của hắn khẳng định kèm theo chữ "Quân." gì đó nhưng hắn không biết nhiều chữ, liền quay sang nói với Kiều Tam: "Tam đệ, đệ đọc sách nhiều, giúp ta nghĩ đại danh cho Tiểu A Trọng đi."

Kiều Tam ngạc nhiên: "A? Này không được đâu, để cha đặt chứ."

Kiều Nhị cười: "Không sao, đệ nghĩ ra vài cái tên, để mọi người trong nhà cùng chọn là được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Tam gật đầu: "Được, đệ về suy nghĩ thêm."

Mấy người đang trò chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ."Hư!" Kiều Nhị ra hiệu, cả đội lập tức dừng lại, trốn sau các bụi cây để ẩn nấp.

Mọi người nắm chặt vũ khí, căng thẳng nhìn vào bụi cỏ. Bất ngờ, một con lợn rừng con từ bụi cỏ chạy ra, đôi mắt của cả đội sáng bừng. Lợn rừng nhỏ cũng có thịt a!

Có người định xông lên, nhưng Nghiêm đại thúc nhanh chóng kéo lại: "Chờ đã! Đừng vội!" Ông ra hiệu cho cả nhóm nín thở đợi thêm.

Chẳng mấy chốc, từ phía sau, một con lợn rừng lớn xuất hiện, theo sau là vài con lợn con. Cả đội thở phào, may mà không xông ra sớm, nếu không đã bị con lợn lớn phát hiện và tấn công.

Bạn cần đăng nhập để bình luận