Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 870

Kiều Triều phẩy tay: "Xong việc thì về phủ đi."

A Sơ lặng lẽ lui ra. Về đến phủ, Khanh Thơ ra đón, thấy hắn nhíu mày suy nghĩ liền hỏi: "Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy? Thiếp mới nghe phủ Tấn Vương có chuyện."

A Sơ đáp: "Việc nhỏ thôi."

Khanh Thơ ngạc nhiên: "Thế sao điện hạ vẫn trông lo lắng?"

A Sơ cười gượng: "Phụ hoàng giao việc cho ta, ta hơi lo lắng, chắc tới đây không ở bên cạnh nàng được nhiều."

Khanh Thơ mỉm cười nhẹ nhõm: "Điện hạ được phụ hoàng tín nhiệm, đó là chuyện tốt. Điện hạ cứ yên tâm làm việc, thiếp có người chăm sóc rồi."

A Sơ gật đầu: "Ta hứa sẽ ở cạnh nàng mà."

Nhìn canh giờ, A Sơ dịu dàng: "Có muốn ăn gì không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Khanh Thơ nghĩ một lát: "Hoành thánh."

"Được, ta cho người làm, cùng nàng ăn một chút rồi đi."

Sau khi ăn xong, A Sơ rời phủ. Nhìn bóng dáng A Sơ xa dần, Khanh Thơ đặt tay lên bụng, khẽ cười: "Thái tử điện hạ thật tốt với ta." Nàng ấy thầm cảm ơn người trước từng từ bỏ A Sơ, để nàng ấy có cơ hội này.

A Sơ sau đó đến phủ Phủ Doãn, cầm theo thánh chỉ. Toàn phủ lập tức bị vây kín, chẳng mấy chốc Phủ Doãn đại nhân bị áp giải đi.

Tin phủ doãn đại nhân bị bắt nhanh chóng lan ra khắp An Bình phủ, ai nấy đều xôn xao bàn tán. Mọi người đều thắc mắc: rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà một quan lớn lại bị bắt như vậy? Cả thành chìm trong lo âu, nhất là những người từng có quan hệ gần gũi với phủ doãn đại nhân.

Nhiều người nghĩ có lẽ đây là bước đầu của tân hoàng, dùng biện pháp mạnh để "giết gà dọa khỉ", giống như các đời vua trước đó khi mới lên ngôi thường có hành động trấn áp để thiết lập trật tự, khiến ai nấy phải tuân thủ luật lệ.

Sau vài ngày, phủ doãn đại nhân được thả ra nhưng bị giáng chức từ quan tam phẩm xuống lục phẩm, và bị điều về một vùng xa xôi. Phủ đệ của hắn ta chìm trong tiếng khóc thương của gia đình. Lúc này, những quan viên từng thân thiết với phủ doãn đại nhân mới hiểu được tình hình thực sự.

Hóa ra, phủ doãn đã lên kế hoạch đưa nữ nhi của thiếp thất bên ngoài của mình vào phủ Tấn Vương, dùng nàng ta để quyến rũ Tấn Vương nhằm tạo mối quan hệ thân thích. Định bụng sau này sẽ nhận lại nữ nhi, khiến hắn ta trở thành người thân của Tấn Vương để mưu cầu địa vị cho gia đình. Vốn nghĩ nam nhân đều dễ bị sắc đẹp cám dỗ, nên cho rằng Tấn Vương sẽ lặng lẽ chấp nhận nàng ta mà không truy cứu. Ngờ đâu, việc này lại khiến phủ doãn bị liên lụy, bởi Hoàng Thượng đã nắm rõ mọi chuyện.

Trong cơn tức giận, nhiều người oán trách: "Hoàng Thượng còn không cần phi tử, ngươi dám động đến chuyện riêng của Tấn Vương sao?"

"Ta nào có ngờ Hoàng Thượng lại xen vào việc hậu viện của đệ đệ mình. Chỉ là một nữ nhân thôi, giữ hay không chẳng phải do Tấn Vương quyết sao?"

"Chẳng phải ngươi đã để lộ tin tức cho Hoàng Hậu sao? Chuyện này truyền đến tai Hoàng Hậu, ai cũng biết Hoàng Thượng rất sủng Hoàng Hậu. Ngươi còn dám mưu tính với hoàng tộc, không trách Hoàng Thượng nhân cơ hội này cảnh cáo chúng ta."

"Ngươi chẳng khác gì đám cung nữ từng toan quyến rũ Hoàng Thượng mà bị xử như gián điệp! Thật hồ đồ!"

Phủ doãn biết hối hận lúc này cũng đã muộn, chỉ còn may mắn là giữ được mạng, không phải chịu tội chết.

Trong cung, khi nghe tin xử lý phủ doãn đại nhân, Chân Nguyệt chỉ cười nhạt, không quá bận tâm. Việc này vốn chẳng liên quan gì đến nàng.

Đồng thời, công tác dời đô cũng đang chuẩn bị, và kỳ khảo hạch cuối cùng cho các cung nữ sắp đến. Chân Nguyệt dặn Xuân Tú: "Ngươi đi hỏi một lượt, ai không muốn đến kinh đô thì lập danh sách để ta sắp xếp cho ổn thỏa."

Xuân Tú tuân lệnh, nhanh chóng đến các cung điện. Lúc đầu, nhiều cung nữ không rõ ý nên không dám trả lời, chỉ khi nghe đây là an bài của Hoàng Hậu, mới có người lên tiếng và xác nhận lại ý nguyện của mình.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận