Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 381

Buổi chiều, Kiều Triều tiếp tục công việc trông coi xây tường ở khu đất bên cạnh nhà, Kiều Đại Sơn ra đồng, còn Kiều Tam đi lên Háo Tử Sơn.

Chân Nguyệt bảo Kiều Nhị đi mua thêm bình: "Mua loại bình đất nung nhỏ rẻ nhất, nhớ phải có nắp, đậy kín được thì tốt."

"À, còn cần mua thêm giấy để dán nhãn nữa... Thôi, để mai đại ca đệ đi mua. Giờ cứ mua nhiều bình trước đã, lấy khoảng một trăm cái để dùng dần."

Kiều Nhị đáp: "Được, đệ sẽ đi ngay."

Tiền thị hăm hở hỏi: "Đại tẩu, vậy chúng ta làm gì tiếp đây?"

Chân Nguyệt: "Đừng vội. Nhà còn tỏi không? Ở vườn còn không?"

Tiền thị đáp: "Có, nhưng không biết có đủ không."

Chân Nguyệt gật đầu: "Nhà mình cũng không còn nhiều ớt cay, vậy làm ít thôi. Trước hết, muội và tam đệ muội đi bóc tỏi. Chừng một rổ nhỏ là đủ."

"Được!" Tiền thị đáp.

Chân Nguyệt nói thêm: "Chờ giải quyết xong việc bình rồi tính tiếp."

Tối đó, khi Kiều Triều về nhà, Chân Nguyệt nói với hắn về chuyện nhãn dán trên bình: "Ta cần loại giấy thô thôi, nhưng lần này mỗi hũ đều phải có nhãn. Huynh có biết cách nào viết nhanh hơn không?"

Nàng chợt nghĩ đến việc không biết thời này có kỹ thuật sao chép chữ không.

Kiều Triều nghe xong liền hỏi: "Ý nàng nói là khắc con dấu?"

Chân Nguyệt chớp mắt: "Chắc là vậy? Huynh biết làm sao?"

Kiều Triều đáp: "Ta có thể làm con dấu. Không cần phải viết, chỉ cần khắc rồi in là xong."

Chân Nguyệt hài lòng: "Vậy cũng được. Đúng rồi, ngày mai huynh đi chợ cùng với ta, mua một vài thứ về."

 

"Được."

Sáng hôm sau, Kiều Triều dẫn Chân Nguyệt đi chợ. Kiều Nhị ở lại trông coi việc xây tường, Kiều Tam cùng Mạn Châu đi Háo Tử Sơn. Thời tiết gần đây đã ấm hơn, cỏ dại cũng bắt đầu mọc lên.

Kiều Đại Sơn thì dẫn trâu ra đồng cày, còn Kiều Trần thị cũng đi theo phụ giúp. Tiền thị ở nhà trông lũ trẻ, lòng cũng sốt ruột, không biết tại sao đại tẩu chưa bắt đầu làm tương ớt.

Tiểu A Sơ thỉnh thoảng lại đòi chạy ra xem nương và cha đã về chưa. Sáng nay Chân Nguyệt phải dỗ dành, hứa mua đồ ăn ngon và món đồ chơi mới, thì Tiểu A Sơ mới chịu ở nhà không chạy theo.

Chân Nguyệt và Kiều Triều đến chợ không bao lâu. Kiều Triều trước tiên đi bán tranh. Bức tranh lần này khác với những bức trước đó, không còn là phong cảnh làng quê, sông núi bình yên mà là cảnh phồn hoa của Thịnh Kinh.

Chủ tiệm kinh ngạc: "Không ngờ chủ nhân ngươi đã từng qua Thịnh Kinh?" Vì trong tranh vẽ giống y như Thịnh Kinh mà ông ta từng đi qua một lần.

Kiều Triều cười: "Chỉ đi qua một hai lần, từ rất lâu rồi, không biết Thịnh Kinh bây giờ còn như vậy không."

"Chắc không khác mấy đâu."

Chủ tiệm nhanh chóng trả tiền, Kiều Triều cầm tiền rồi đưa cho Chân Nguyệt, sau đó hai người đi mua giấy. Loại giấy này không dùng để viết, mà để dán và phong kín các hũ tương.

Tiếp theo, họ mua thêm một số hương liệu, tiêu hết mấy lượng bạc. Số hương liệu này sẽ đủ dùng cho một thời gian dài.

Khi đi qua một tiệm trang sức, Kiều Triều kéo Chân Nguyệt vào, hỏi chủ tiệm "Có bán trâm cài tóc không?"

Chưởng quầy nhanh nhẹn lấy ra những mẫu trâm mới nhất: "Có chứ, ngài muồn trâm vàng hay bạc?"

Chân Nguyệt vừa nhìn qua đã hiểu, đây là Kiều Triều muốn mua cho nàng. Nàng nói: "Trâm bạc là được."

Chưởng quầy bày ra vài cây trâm bạc tinh xảo, mỗi chiếc đều được chế tác rất công phu.

Chân Nguyệt cầm lên một cây, ngắm nghía một lúc. Kiều Triều nhìn thấy nàng có vẻ thích, liền nói: "Để ta cài cho nàng."

Chân Nguyệt đưa cây trâm cho Kiều Triều. Hắn thật cẩn thận cài lên tóc nàng: "Đẹp lắm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận