Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 736

Kiều Triều nói: "Nếu có ai bị thương thì tốt nhất mau tìm đại phu đến đây."

Thẩm Châu vội đáp: "Ta sẽ bảo người đi ngay."

Tại Kiều gia, Chân Nguyệt cùng mọi người chưa ngủ, đang ở tiền viện chờ tin. A Sơ thỉnh thoảng ra cửa ngóng, còn lấy thang định trèo lên nóc nhà nhìn ra xa.

Chân Nguyệt nhấp một ngụm trà, trấn an: "Đừng nôn nóng, phụ thân con sẽ không sao. Con phải học cách bình tĩnh, sau này mới làm được chuyện lớn."

A Sơ băn khoăn: "Con chỉ sợ đám thổ phỉ quá đông."

"Nếu quá đông, phụ thân con sẽ cử người về báo tin để chúng ta chi viện. Cứ bình tĩnh, nếu không thì ra ngoài chép sách đi."

A Sơ: "... Thôi được."

Chờ đợi đến khi trời hửng sáng, cuối cùng nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Người gác cổng vội chạy vào báo: "Đại thiếu gia đã trở về rồi, trở về rồi!"

Mọi người mừng rỡ chạy ra đón, Kiều Triều vừa vào tới sân, trên người còn vương vết máu, cho thấy vừa trải qua một trận kịch chiến.

Chân Nguyệt bình tĩnh hỏi, nhưng đôi mắt vẫn lộ vẻ lo lắng: "Không sao chứ?"

Kiều Triều nắm tay nàng, trấn an: "Không sao, đây không phải m.á.u của ta."

Cả nhà vào lại đại sảnh. Kiều Triều đặt vũ khí sang bên, Chân Nguyệt bảo người chuẩn bị chút đồ ăn. Kiều Triều rót một chén trà uống, rồi thuật lại: "Đám thổ phỉ có hơn hai mươi tên, bọn ta đã tiêu diệt hết. Hiện t.h.i t.h.ể của chúng còn ở thôn Đại Bắc."

A Sơ: "Chúng ta đã nhắc nhở họ rồi mà! Chỉ hơn hai mươi tên cướp thôi mà họ không chống nổi sao? Bọn chúng lợi hại lắm ư?"

Kiều Triều lắc đầu: "Không phải loại lợi hại gì. Bọn chúng không có kỷ luật, chỉ là lũ ô hợp, thấy thiên hạ loạn liền muốn làm càn thôi."

Chân Nguyệt hỏi thêm: "Phía chúng ta có ai bị thương không?"

Kiều Triều đáp: "Hai người bị thương ở tay, không sao cả. Nhưng ở thôn Đại Bắc, đã có nhiều người chết, nhà cửa còn bị đốt cháy."

Kiều Trần thị thở dài: "Thật là đáng sợ! Giờ ở bên đó sẽ thế nào?"

Kiều Triều đáp: "Còn cách nào khác, người c.h.ế.t thì chôn, người sống thì tiếp tục mà sống."

Chân Nguyệt vào bếp chuẩn bị một xong to mì nóng, mang ra cho những người đi theo Kiều Triều có chút đồ ăn ấm bụng.

"Ăn chút gì đó đã, để cho mọi người nghỉ ngơi, rồi tính sau."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Triều tắm rửa xong, về giường nằm nghỉ, rồi kéo tay Chân Nguyệt,"Nằm cùng ta một chút, có phải nàng từ đêm qua đến giờ vẫn chưa ngủ không?"

Chân Nguyệt nằm xuống bên ngoài, khẽ đáp,"Được."

Mãi đến gần trưa, hai người mới thức dậy. Ăn xong bữa trưa, Kiều Triều lại ra ngoài, cùng Hồ lão đại bàn bạc về kế hoạch sắp tới, cảm thấy ngoài việc tuần tra mỗi ngày, thì cần phải làm thêm vài việc để phòng vệ tốt hơn.

Lúc ấy, Hồ lão đại cũng vừa nghỉ ngơi xong, thấy Kiều Triều tới liền kéo những người trong thôn đến để cùng thảo luận.

Kiều Triều: "Chúng ta cần đặt một số bẫy rập ngay cửa thôn. Nếu có bọn cướp xâm nhập, có thể chặn một phần ngay từ đầu."

Hồ lão đại lo ngại: "Nhưng nếu thôn dân vô ý dẫm phải thì sao?"

Kiều Triều: "Chúng ta sẽ báo cho mọi người biết, bảo họ cẩn thận. Hơn nữa, giờ cũng có mấy ai ra khỏi thôn thường xuyên đâu?"

Hồ lão đại gật gù rồi nói: "Chỉ có một vài người thỉnh thoảng qua lại cổng thôn."

"Vậy cứ để họ đi vòng qua lối khác, mỗi ngày cử hai người canh gác ở cổng thôn, thấy ai đi qua thì nhắc nhở họ."

"Được rồi. Vậy sẽ làm loại bẫy nào?"

Kiều Triều hướng ánh mắt về phía những người còn lại,"Các ngươi có đề xuất gì không?" Mọi người ngập ngừng, ai nấy đều đợi Kiều Triều quyết định thế nào thì sẽ làm theo.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận