Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 455

Rời khỏi huyện nha, Kiều Phong và những người trong nhóm đi quanh thành xem xét. Một số người ghé vào các cửa hàng mua vài thứ lặt vặt, có vài người đi đến tiệm gạo nhưng tiệm đã đóng cửa.

Lúc này, hầu hết các cửa hàng mở cửa là tiệm quần áo, trang sức, còn các tiệm đồ ăn phần lớn đã đóng cửa, trừ tửu lầu Chu gia vẫn còn mở, nhưng cũng chẳng có nhiều khách.

Kiều Nhị mua một bao muối lớn cùng vài loại gia vị khác, rồi cùng mọi người trở về thôn. Trên đường về, họ gặp một người ngã quỵ giữa đường, người nhà khóc lóc bên cạnh nhưng chẳng ai có cách giúp đỡ.

Kiều Nhị và nhóm của mình chỉ có thể tránh qua một bên rồi nhanh chóng rời đi. Kiều Phong cảnh giác nói: "Chúng ta phải đi nhanh, về sau không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài, nhất là không nên đi huyện thành một mình."

Kiều Nhị đáp: "Trên trấn hình như cũng có lưu dân."

Kiều Phong gật đầu: "Tốt nhất cứ ở trong thôn, không ra ngoài là tốt nhất. Nếu cần mua thứ gì, nên để vài nam nhân mang theo vũ khí đi cùng."

"Chúng ta hiểu rồi, thôn trưởng."

Tại Kiều gia, sáng sớm mọi người đã quét sạch vết m.á.u trong sân, đồng thời kiểm tra và sửa lại các bẫy dưới chân tường.

"May mà có mấy cái bẫy này, tên trộm nhảy xuống dẫm phải, bị đ.â.m thủng chân, đúng là đáng đời!" Tiền thị vừa làm vừa mắng.

Mạn Châu đang nhổ mấy thanh gỗ bẫy, nhắc nhở: "Tiểu Hoa, các cháu nhớ kỹ, không được chơi đùa ở đây, cũng đừng dẫn đệ đệ đến gần."

Tiểu Hoa ngoan ngoãn đáp: "Cháu biết rồi!"

Kiều Tam tiếp tục cắm lại các thanh gỗ làm bẫy, ngước nhìn dây leo trên tường viện, hỏi: "Mấy dây leo này có cần gỡ bỏ không?"

Mạn Châu lập tức nói: "Đừng gỡ! Đây là do đại tẩu trồng. Đêm qua hình như chân của một tên trộm bị dây leo quấn lấy."

Kiều Tam nghi hoặc: "Làm sao lại bị quấn?"

Mạn Châu đáp: "Muội cũng không rõ, chắc là do đêm tối không nhìn thấy, vô tình vướng vào dây leo rồi bị quấn thôi."

"Chắc là vậy."

Tiểu A Sơ hoàn toàn không biết chuyện kẻ trộm đêm qua, bé chỉ vui vẻ chơi trò diều hâu bắt gà với bọn Tiểu Hoa, tiếng cười của chúng vang khắp sân.

Mãi đến chiều, Kiều Nhị mới trở về, nói: "Bọn trộm đã bị tống vào đại lao, còn lại mấy tên chạy thoát thì quan binh bảo sẽ chú ý." Nhưng đó chỉ là lời nói, không biết phía sau có hành động gì không.

"À, đúng rồi, bên ngoài huyện thành, dân chạy nạn đông nghịt không nhìn thấy hết, thậm chí có người ngã gục ngay trên đường..." Kiều Nhị lắc đầu, cảm thấy vừa thương vừa sợ.

Thương cho những người dân khốn khổ ấy, nhưng cũng sợ rằng họ có thể gây ra bạo loạn.

Kiều Nhị lấy đồ trong túi ra, nói: "Trong huyện nhiều cửa hàng đã đóng cửa, ta chỉ mua được một ít gia vị để trữ sẵn." Kiều Trần thị nhận lấy rồi mang vào phòng cất đi.

Lúc đó, cửa lớn nhà Kiều gia bỗng có tiếng gõ. Trịnh nương tử nhanh chân chạy ra mở cửa, nhìn thấy một phụ nhân gầy yếu cùng một hài tử dơ bẩn.

Người phụ nhân gầy đến mức xương cốt lộ rõ, còn hài tử thì cũng gầy guộc, nhưng bụng lại phình to trông rất đáng sợ.

"Xin hỏi... các người là ai?" Trịnh nương tử hỏi.

Người phụ nhân đáp: "Xin hỏi Tiền Lai Đệ có ở đây không?" Hóa ra đó là đại tỷ của Tiền thị, vì đã lâu không đến nhà muội muội nên nàng ấy không nhận ra nơi này với bức tường cao cao.

(Tiền Lai Đệ là tên thật của Tiền thị. ) Trịnh nương tử gọi lớn vào trong: "Nhị nương tử, có người tìm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận