Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 355

Chân Nguyệt: "Để nương lau mặt cho con." Nói xong, nàng dẫn Tiểu A Sơ vào phòng để Kiều Triều nhìn xem, rồi đi vào bếp lấy chậu nước ấm về lau mặt cho bé.

Sau khi mặt mũi đã sạch sẽ, Tiểu A Sơ vỗ vỗ chiếc túi nhỏ của mình, rồi lấy ra vài món đồ ăn muốn đưa cho Chân Nguyệt, nhưng vì tay quá nhỏ, nhiều món rơi lả tả xuống đất.

Chân Nguyệt nhanh chóng nhặt lên và mỉm cười: "Cảm ơn nhi tử."

Sau đó, nàng mở túi của Tiểu A Sơ ra, thấy bên trong là một túi đầy các loại kẹo, mứt và bánh, thậm chí còn có vài bao lì xì nhỏ, không biết ai đã cho bé.

Chân Nguyệt giúp Tiểu A Sơ sắp xếp lại mọi thứ, chỉ giữ lại một ít để trong túi, rồi bảo với nhi tử: "Mang ra cho gia gia và nãi nãi ăn nhé."

Tiểu A Sơ vui vẻ chạy đi.

Chân Nguyệt bước ra khỏi phòng đã thấy bọn Tiểu Hoa đang đếm số kẹo đã nhận. Nàng hỏi: "Tiểu Hoa, vừa rồi ai đã cho Tiểu A Sơ lì xì vậy?"

Tiểu Hoa đáp: "Là Hồ nãi nãi và Trịnh nãi nãi ạ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Được rồi, ta biết rồi."

Bên kia, Tiểu A Sơ đã chạy đến gần chỗ Kiều Đại Sơn đang sửa lại ghế gỗ: "Gia, ăn." Bé chìa ra một viên mứt.

Kiều Đại Sơn nhìn tôn tử liền cười hạnh phúc: "Ôi, A Sơ của gia thật ngoan. Nhưng gia gia không ăn, cháu ăn đi."

Kiều Trần thị đang bận rộn ở gần đó cũng không nhịn được cười: "Nói cái gì đâu, làm sao A Sơ ăn được những thứ này."

Tiểu A Sơ quay sang đưa mứt cho Kiều Trần thị: "Nãi, ăn."

Kiều Trần thị cười rạng rỡ, đôi mắt nheo lại: "A Sơ của ta ngoan quá. Được, nãi nãi sẽ ăn."

Sau khi đưa kẹo cho Kiều Trần thị, Tiểu A Sơ tiếp tục chạy đi tìm Kiều Nhị và Tiền thị. Bé đứng nấp ở cửa, ngó đầu vào như muốn xem có ai trong đó. Nhưng chẳng ngờ, Kiều Nhị và Tiền thị đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Tiểu A Sơ.

 

Kiều Nhị vẫy tay gọi: "Ôi, Tiểu A Sơ đã về rồi! Lại đây với thúc thúc nào."

Tiểu A Sơ rút ra một viên kẹo mạch nha từ túi nhỏ và đưa cho Kiều Nhị: "Ăn."

Kiều Nhị nhận lấy, vui vẻ nói: "Ngoan quá, nhị thúc sẽ ăn."

Tiền thị cũng lên tiếng: "Nhị thẩm thẩm có phần không?"

Tiểu A Sơ nhanh chóng móc thêm một viên kẹo khác đưa cho Tiền thị: "Ăn."

Tiền thị sung sướng: "Ôi, ngoan thật." Nàng ấy sờ má Tiểu A Sơ và thở dài: "Ta cũng mong có được một nhi tử giống như Tiểu A Sơ."

Kiều Nhị cười: "Không cần vội, chẳng phải đại tẩu đã bảo không cần nóng lòng sao?"

Tiền thị gật gù: "Đúng đúng đúng, không vội."

Ngày hôm sau là ngày về thăm nhà mẹ đẻ, nhưng Chân Nguyệt không muốn đi. Năm trước mọi chuyện không vui vẻ gì, nên nàng cũng không muốn lặp lại lần nữa. Hơn nữa đường xa, trời lại lạnh.

Kiều Triều nói: "Ta mang đồ qua đó là được rồi, nàng và A Sơ cứ ở nhà."

"Ừ."

Tiền thị cũng do dự một lát rồi đi cùng Kiều Nhị, mang theo Tiểu Niên đi đến Tiền gia. Năm nay nhà họ đã có xe lừa và xe bò, vì vậy cả Kiều Đại và Kiều Nhị đều có thể có xe đi, mang đồ về thăm nhà thê tử.

Khi Kiều Triều đến, Chân Dương thị đã ra ngoài, thấy chỉ có mình Kiều Triều đến, bà ta hỏi: "Nữ nhi của ta và cháu ngoại đâu?"

Kiều Triều trả lời: "Đường xấu, trời lại lạnh, vài ngày nữa nhà còn có việc vui, nên họ không đến được. Con mang ít đồ tới biếu, rồi sẽ về ngay."

Chân Dương thị tỏ vẻ không mấy bận tâm: "Vậy à... cũng được." Dù sao nữ nhi bà ta cũng không nghe lời, có khi còn quay lại đòi tiền nữa.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận