Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 362

Lúc này, Kiều Tam vừa đến cửa nhà Chung gia, đại ca Chung Mạn Châu, Chung Gia Hàng đứng chắn ở cửa."Thế này nhé, ta cũng không làm khó đệ, đệ biết chữ, chắc cũng giỏi tính toán. Ta sẽ ra vài bài toán, đệ trả lời đúng thì được vào."

Kiều Tam cúi chào: "Đại ca cứ hỏi."

Chung Gia Hàng nói: "Có một cái chuồng, trong đó có gà và thỏ, tổng cộng là 30 , chân là 88, hỏi có bao nhiêu con gà, bao nhiêu con thỏ?"

Mọi người lập tức nhìn về phía Kiều Tam. Kiều Tam bấm đốt ngón tay tính toán một lúc rồi đáp: "Có 16 con gà và 14 con thỏ."

Chung Gia Hàng cười: "Được rồi! Vào đi."

"Oa oa oa -"Mọi người reo hò, sau đó tiếp tục các nghi lễ, cuối cùng Chung Gia Hàng cũng bế tân nương ra.

Chung Mạn Châu xúc động đến mức suýt khóc, Chung mẫu đứng ở cửa cũng lén lau khóe mắt. Kim đại nương an ủi: "Kiều gia tốt lắm, đừng lo lắng."

Chung mẫu đáp: "Ta biết, nhưng vẫn luyến tiếc nữ nhi."

Kim đại nương cười: "Hai nhà gần nhau, về sau có thể thường xuyên qua lại. Hôm nay là ngày đại hỷ, không nên khóc."

"Bà nói đúng, không nên khóc."

Kiệu hoa lắc lư đưa nàng về Kiều gia. Về đến nơi nghi lễ tiếp theo là bước qua chậu than, rồi bái đường.

Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị hôm nay mặc quần áo mới, ngồi trên cao, cả hai cười rất vui vẻ.

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê đối bái!"

"Đưa vào động phòng... Kết thúc buổi lễ!"

Tân nương được đưa vào phòng, Kiều Tam sau đó ra ngoài tiếp đãi khách khứa. Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã quay lại phòng, vén khăn voan của tân nương lên, cả hai người đều ngượng ngùng.

Kiều Tam đưa tay nắm lấy tay Chung Mạn Châu, dịu dàng hỏi: "Đói bụng chưa? Để ta đi lấy chút đồ ăn cho nàng."

 

"Vâng," Chung Mạn Châu khẽ gật đầu.

Kiều Tam nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn, còn mang theo một chậu nước."Nàng ăn trước chút gì đó rồi nghỉ ngơi, ta ra ngoài tiếp khách. Có cần ta gọi Nhị tẩu vào bầu bạn với nàng không?"

Chung Mạn Châu lắc đầu,"Không cần đâu, chàng cứ đi tiếp khách trước đi". Có người lại đây nàng ấy hơi ngại.

"Được, nàng không cần chờ ta."

"Vâng."

Kiều Tam rời phòng, đi ra ngoài tiếp khách. Cả sân nhà Kiều gia đầy ắp người. Những vị khách quan trọng thì ngồi trong phòng khách, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị đang lần lượt đến từng bàn tiếp đãi mọi người.

"Ăn uống thoải mái nhé!"

"Chúc mừng, chúc mừng!"

"Mau chóng sinh quý tử nhé!"

"Chúc vạn sự như ý!"

Chân Nguyệt đã bận rộn cả ngày, lúc này đang ngồi đút canh trứng cho Tiểu A Sơ. Trong bếp đang nấu các món chính, nhưng canh trứng này là món Chân Nguyệt tranh thủ nấu khi nồi bếp trống.

Tiểu A Sơ đói lả, từng thìa canh trứng nhanh chóng được bé ăn hết. Chân Nguyệt cũng đói, vì nàng chưa ăn gì từ sáng. Đúng lúc đó, Kiều Triều từ đâu bưng đến một bát cơm lớn, bên trên đầy thức ăn.

Kiều Triều gắp một miếng thịt đưa cho Chân Nguyệt: "Ăn đi."

Chân Nguyệt đút cho Tiểu A Sơ một miếng thì Kiều Triều lại đút cho nàng một miếng. Ở đằng xa, có người nhìn thấy và thì thầm với người bên cạnh: "Ngươi thấy không, Kiều Đại đối với Chân thị thật tốt."

"Chân thị thật tốt a, ít nhất Kiều Đại còn biết thương nàng. Sinh đứa con đầu tiên lại là nam hài, ở Kiều gia nàng cũng có tiếng nói. Ai mà không ghen tị với nàng chứ?"

"Trước kia các ngươi còn nói mệnh nàng không tốt, bây giờ lại đổi giọng rồi."

"Thời thế đổi thay, ai mà biết Kiều gia giờ lại phất lên thế này? Ngươi nhìn cái sân này xem, sạch sẽ quá chừng. Giếng nước nhà họ cũng tiện lợi, chẳng cần ra sông lấy nước nữa. Trời lạnh thế này, nước sông lạnh đến chết, mà nước giếng này ta vừa rửa chén, ấm áp lắm."

"Ta cũng thấy sân sau nhà họ trồng rau xanh tốt lắm, hôm nay chúng ta ăn rau đều là của nhà họ trồng, ngon ghê. Không lạ gì họ bán được giá cao."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận