Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 879

Kiều Triều cầm gói trà, nhưng sau đó buông xuống: "Không bỏ vào."

Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Vì sao vậy?"

Kiều Triều mỉm cười nhìn nàng: "Nàng vừa nói văn võ song toàn là tốt nhất. Vì vậy ta không chọn bên nào cả."

Nghe vậy, Trương Thiếu Xuyên cũng hưởng ứng: "Ta cũng không bỏ vào. Quan điểm của phu nhân thật đúng đắn."

Mặc dù không bỏ vào, nhưng phần lớn các bàn khác đều có người chọn. Kết quả cuối cùng, người chọn văn vẫn chiếm phần đông. Đa số người cho rằng trị quốc là việc của văn nhân, còn võ chỉ là để bảo vệ quốc gia trong thời chiến.

Chân Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Trong khoa cử trước nay vẫn ưu tiên văn thí, chưa có võ cử, nên không khó để hiểu tại sao đa số vẫn nghiêng về văn. Hiện nay, các võ tướng đều là những người từng xông pha chiến trường cùng Kiều Triều, người thì đã già, người thì cũng dày dạn kinh nghiệm, họ là những nhân tài sống sót qua nhiều trận mạc.

Chân Nguyệt quay sang hỏi Kiều Triều: "Nhìn kết quả thế này, chàng có suy nghĩ gì không?"

Kiều Triều gật đầu: "Có chứ, nhưng để về nhà rồi nói rõ hơn."

Sau khi ăn uống xong, Chân Nguyệt và Kiều Triều đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trương Thiếu Xuyên cũng đến chào từ biệt, nói: "Hy vọng kỳ thi tới có thể gặp lại mọi người."

"Đi thi cử thấy" Kiều Triều trả lời, chỉ là có thể vào đến vòng thi đình hay không.

A Sơ cũng vỗ vai Trương Thiếu Xuyên: "Mong rằng ta sẽ thấy huynh trên đại điện."

Khi họ rời đi, Trương Thiếu Xuyên chợt nhận ra rằng xung quanh hai bàn gần đó đều có người của đoàn hộ vệ theo sau ba người. Đến lúc này, hắn mới ngờ rằng gia đình này chắc chắn là dòng dõi cao quý, có người hộ vệ đi cùng như thế.

Trên đường đi dạo phố, Chân Nguyệt bỗng hỏi: "Chàng có biết chủ nhân tửu lầu đó là ai không? Sao lại đột nhiên tổ chức cuộc tranh luận với đề tài như thế?"

Kiều Triều mỉm cười giải thích: "Hiện nay nhiều tửu lầu đều làm thế để thu hút khách, tăng danh tiếng. Có nơi còn tổ chức đấu thơ, tranh luận, tạo cơ hội cho người tài nổi bật. Thậm chí có kẻ đặt cược ai sẽ đỗ đạt cao nhất trong khoa cử, hoặc có người chuẩn bị sẵn bảng phong thần, chọn trước vài thí sinh để sau này có cớ nhờ vả."

"Thì ra là vậy!" Chân Nguyệt cười,"Không ngờ một bữa ăn lại có thêm phần thú vị như thế."

Kiều Triều cười nhẹ: "Đúng vậy, một số người đến để kết giao, nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ sau này nếu không đỗ đạt cao trong kỳ thi. Dù thế nào, đó cũng là cách để họ có người quen trong triều."

Chân Nguyệt gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Trên đường đi dạo phố, nàng vừa ngắm nhìn vừa mua vài món đồ nhỏ làm quà. Thấy một quầy hàng bán đồ cho hài tử, nàng mua hai cái mũ đầu hổ, rồi đưa cho A Sơ: "Con mang về cho tiểu Tiếu Tiếu giúp ta nhé."

A Sơ cười đáp: "Cảm ơn nương."

Chân Nguyệt xua tay, nói: "Được rồi, con về đi. Ta và phụ thân con cùng nhau đi dạo, con nên về với nương tử."

Kiều Triều cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy, ở đây có ta rồi. Con về bầu bạn với nương tử con đi."

A Sơ đành gật đầu, dù hơi phật ý vì bị "đuổi khéo" nhưng cũng hiểu ý, nên dẫn người rời đi.

Ngay khi đó, một người bất ngờ chạy về phía họ, sau lưng có người đuổi theo, vừa đuổi vừa la lớn: "Bắt trộm! Giúp ta chặn hắn lại!"

Nhưng mọi người xung quanh đều tránh xa để không bị liên lụy. Lúc ấy, Chân Nguyệt đang đứng xem một nghệ nhân vẽ tranh bằng kẹo đường, trên tay còn cầm một quả táo vừa mua. Thấy tên trộm sắp chạy qua, nàng nhắm chuẩn, ném quả táo trúng đầu hắn ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận