Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 376

Kiều Triều nuốt nước miếng, cũng muốn ăn thử. Hắn nhìn về hướng trong nhà, cũng không nhìn thấy Chân Nguyệt đưa màn thầu cho hắn.

Kiều Triều tự mình quay về nhà, đúng lúc nhìn thấy Chân Nguyệt đang rửa tay, nàng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn trở về: "Sao huynh về sớm thế?"

Kiều Triều trả lời: "Nhị đệ ăn màn thầu phết tương ớt, ta cũng muốn ăn."

Chân Nguyệt vừa nghe xong liền hiểu: "Tiền đồ! Có mỗi cái màn thầu mà không chờ được, một lúc sau ta sẽ làm cho huynh. Bây giờ ngươi quay lại làm việc đi, xong xuôi sẽ gọi huynh về."

Kiều Triều cười hạnh phúc: "Được!"

Chân Nguyệt bảo Trịnh nương tử hấp một ít màn thầu, rồi nấu thêm một nồi mì. Trong mì, nàng cho thêm trứng chiên, rau xanh, hành và một ít tương ớt. Mùi thơm phức lan tỏa khắp sân.

Chân Nguyệt bước ra cửa gọi lớn: "Kiều Đại, xong rồi. Nhị đệ, cha và tam đệ cũng đói rồi thì mau về ăn chút gì đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy thế, Kiều Triều liền ném cuốc xuống, nhanh chóng chạy về nhà. Trên bàn, Chân Nguyệt đã bày sẵn một bát mì và màn thầu."Ăn nhanh đi."

Thơm quá! Kiều Triều cầm đũa lên, gắp một miếng. Tương ớt đỏ tươi hòa quyện với sợi mì, hương vị cay cay, thơm ngon khiến hắn càng ăn càng hứng thú, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra.

Kiều Nhị và Kiều Tam trở về vừa kịp lúc nhìn thấy Kiều Triều đã bắt đầu ăn, trên bàn là tương ớt do Chân Nguyệt vừa làm.

Ngửi thấy mùi thơm, mọi người vội vàng chạy lại. Từng người cầm màn thầu lên, chấm một ít tương ớt rồi thử. Mọi người như khám phá ra một hương vị mới lạ, thơm ngon khác thường.

"Ngon quá!"

"Tương ớt này thật thơm."

Chân Nguyệt cười nói: "Tất nhiên là thơm rồi, ta có cho thêm hương liệu và nhiều tỏi như kho đồ ăn vậy."

Tiểu A Sơ cũng muốn ăn thử, nhưng vì còn nhỏ nên Chân Nguyệt chỉ múc một ít nước lèo cho nhi tử. Nàng còn cẩn thận đưa khăn cho Kiều Triều lau mồ hôi: "Lau đi."

 

Kiều Triều lấy khăn lau mồ hôi nhưng vẫn tiếp tục ăn ngon lành. Kiều Nhị ngồi ăn màn thầu, nhìn Kiều Triều ăn mì, không khỏi thèm thuồng: "Đại tẩu, còn mì không? Ta cũng muốn ăn."

Chân Nguyệt đáp: "Trong nồi còn một ít, nhưng không nhiều lắm."

Kiều Nhị vội cầm bát lên, còn Kiều Tam cũng nhanh chóng ăn hết màn thầu rồi nói: "Nhị ca, để lại cho ta ít."

Cuối cùng, mỗi người chỉ được một miếng mì. Kiều Nhị đưa một miếng cho Tiền thị, còn Kiều Tam thì chia cho Mạn Châu một miếng. Tương ớt trên mì khiến món ăn thơm ngon vô cùng, dù cay nhưng ai nấy đều tấm tắc khen ngon.

Mạn Châu cảm thấy cay, liền vội uống nước. Kiều Tam cười bảo: "Ta cho nhiều tương ớt quá, lần sau để ít lại nhé."

Mạn Châu lắc đầu: "Không sao, ăn ngon mà. Cho nhiều cũng ngon."

Chân Nguyệt cười: "Ngon thì ngon, nhưng cũng không nên ăn quá nhiều. Hôm nay chỉ là cho các ngươi thử hương vị thôi."

Kiều Triều ăn xong, lại lau mồ hôi, nhét khăn vào n.g.ự.c rồi thỏa mãn thở ra một hơi dài: "Ăn no rồi, để ta nghỉ một chút rồi đi làm việc tiếp."

Trời lạnh, ăn một chút cay thật ấm người.

Buổi tối, mọi người không nấu nhiều như buổi trưa, nhưng trên bàn vẫn đặt hai hũ tương ớt, để mọi người có thể chấm thêm. Một miếng thịt chấm tương ớt ăn cũng ngon vô cùng.

Chân Nguyệt nói: "Nhị đệ, tam đệ, lần sau khi các đệ đưa đồ ăn đến Tống phủ, nhớ mang theo một lọ tương ớt biếu cho Tống phủ và Chu gia nhé."

Kiều Nhị hỏi: "Mang biếu à? Không lấy tiền sao?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần, cứ mang biếu."

"Được."

Tiền thị nghe đến chuyện đưa biếu liền ngửi thấy "mùi tiền": "Có phải sau này nếu họ thích, chúng ta sẽ bán được không?"

Chân Nguyệt đáp: "Nếu họ thích thì có thể. Tống gia không phải là khách hàng chính, nhưng Chu gia thì có thể."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận