Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 446

Họ vẫn đứng chắn trước xe, khiến Kiều Đại Sơn phải dừng lại lần nữa."Thế này... bây giờ phải làm sao? Hay là cho họ hai văn tiền?"

Kiều Trần Thị định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng, bà cũng cảm thấy đáng thương, nhưng có ai là không đáng thương a?

Chân Nguyệt mặt lạnh đi, đưa Tiểu A Sơ cho Kiều Trần Thị giữ, sau đó rút cung tên từ trong sọt, xuống xe và cài tên vào cung."Cút ngay cho ta! Ta ghét nhất bị uy hiếp!"

Đôi phu thê vừa thấy Chân Nguyệt cầm cung tên nhắm về phía họ, hoảng sợ ôm con né sang một bên. Chân Nguyệt nói tiếp: "Chúng ta đi thôi."

Kiều Đại Sơn tay run rẩy, cuối cùng cũng điều khiển xe lừa rời khỏi. Trán ông đã đẫm mồ hôi, còn Kiều Trần Thị thì ôm chặt Tiểu A Sơ.

Hơn nửa canh giờ sau, họ về đến nhà. Khi bước xuống xe, Kiều Trần Thị loạng choạng, ngã khuỵu xuống đất.

"Bà bà!" Mạn Châu vội vàng chạy tới đỡ Kiều Trần thị dậy.

Tiền Thị nghe thấy tiếng động liền chống eo đi ra,"Đại tẩu về rồi, nương, sao sắc mặt nương lại tái nhợt thế này?"

Kiều Trần Thị được dìu vào ngồi trong nhà, thở dài: "Vừa rồi chúng ta đi trấn, gặp rất nhiều dân chạy nạn, có người còn quỳ trước xe xin ăn."

Trong lòng bà vẫn còn run sợ, nhất là khi xung quanh có thêm những dân chạy nạn khác đang nhìn theo họ, làm bà cảm thấy thật sự sợ hãi.

Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ xuống xe, nói: "Tình hình bên ngoài rất tệ." Kiều Nhị nói huyện thành đã tụ tập nhiều dân chạy nạn, nhưng giờ ngay cả trấn nhỏ cũng đã có. Liệu tiếp theo có người tràn vào thôn không?

Chân Nguyệt không khỏi lo lắng. Nàng vuốt đầu Tiểu A Sơ, quyết định rằng từ nay về sau nên cho con mặc quần áo đơn giản hơn.

Kiều Nhị góp ý: "Từ giờ chúng ta đừng ra ngoài nữa. Dù sao lương thực trong nhà cũng đủ dùng."

Tiền Thị lo lắng hỏi: "Không biết có xảy ra chuyện gì nữa không?"

Kiều Nhị trấn an: "Ở trong nhà chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tiền thị hỏi: "Răng Tiểu A Sơ không sao chứ?"

Chân Nguyệt đáp: "Uống thuốc sẽ ổn thôi, sau này khi thay răng vẫn phải chú ý thêm. Tiểu Niên cũng vậy. Tiểu Hoa, Tiểu Thảo, Tiểu Niên, lại đây để ta xem răng nào."

Ba tiểu nha đầu nhanh chóng chạy tới: "Dạ, đại bá mẫu."

Chân Nguyệt bảo: "Há miệng ra để ta xem răng các con."

Tiền thị nói: "Lạ nhỉ, trước kia làm gì có ai bị hư răng?"

Chân Nguyệt bình thản trả lời: "Trước kia có ai ăn nhiều đường, bánh ngọt hay thịt đâu? Tiểu Hoa, con có một chiếc răng hơi đen, có đau không?" Tiểu Hoa lắc đầu.

Tiền thị vỗ đùi, nói: "Ta đã bảo mà, trước kia làm gì có mấy thứ này để ăn, nên răng mới không bị hư."

Kiều Trần thị nói: "Dù ăn uống là nguyên nhân chính, nhưng ta cũng nghe nói có người tuổi còn nhỏ một ít răng cũng không tốt, trong nhà hộ gia đình kia cũng không có gì ăn."

Chân Nguyệt nhìn Tiểu Thảo, nhận xét: "Có thể là di truyền người trong nhà, răng của cháu rất tốt, cứ tiếp tục giữ gìn, nhớ đánh răng mỗi ngày." Tiểu Thảo cười tươi, do tiểu nha đầu đang thay răng nên để lộ khoảng trống, sau đó tiểu nha đầu chợt nhận ra cái gì đó liền che miệng lại.

Kiều Trần thị nói: "Đúng vậy, mẫu thân hài tử kia răng cũng không tốt."

Chân Nguyệt nói: "Răng phải được chăm sóc từ nhỏ, lúc mới có một vết đen nhỏ thì chẳng ai để ý, nhưng khi vết đen lớn dần, răng đau bắt đầu thì khổ lắm. Răng đau có thể khiến người ta đau chết, nhiều khi phải nhổ hết mà không còn ăn được gì."

"Nếu phát hiện sớm, chỉ cần ít tiền thuốc là ổn. Nhưng nếu để nghiêm trọng, chi phí chữa trị sẽ rất cao."

Tiền thị hỏi: "Giờ Tiểu A Sơ chưa thay răng, vậy đợi khi thay răng rồi hẵng xem cũng không muộn đi?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận