Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 612

Nhờ tương ớt bán chạy, xưởng sản xuất của Kiều gia ngày càng phát triển, còn sạp hàng thì đã không còn đủ đáp ứng nhu cầu. Cuối cùng, họ quyết định thuê một cửa tiệm nhỏ, không nằm trên phố lớn nên chỉ tốn hai lượng bạc một tháng, cửa tiệm rộng khoảng mười mét vuông.

Trong cửa hàng, họ bày kệ và quầy, trưng bày các loại tương trên kệ, còn trong các túi là đồ khô như nấm và các loại thực phẩm khô khác. Rau tươi thì được bày ở cửa, sáng sớm mọi người thích mua rau mới.

Dần dần, còn có tiệm bánh bao và một số quán phở bắt đầu lấy hành và rau từ Kiều gia. Việc giao rau củ vốn là công việc Kiều gia thường làm, sau này Vương Nhị Thụ đảm nhận, hắn ta vận chuyển đồ từ thôn Đại Nam đến huyện thành, và thỉnh thoảng giao thêm hàng

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Nhị cũng ghé hỏi Chu gia tửu lầu xem có muốn hợp tác giao đồ ăn không, nhưng họ từ chối, vì đồ ăn họ lấy từ Kiều gia đều chuyển đến một nơi khác.

Tửu lầu của họ chủ yếu cung cấp rau quả từ trang trại của Chu gia. Trước kia họ cũng mua hạt giống từ Kiều gia, nên rau của họ cũng đã được trồng thành công.

Trước khi mở cửa hàng mới, Kiều Nhị thông báo cho khách hàng rằng họ sẽ chuyển địa điểm, ai cần mua tương ớt hay đồ khô có thể qua cửa hàng mới.

Vài ngày sau, mọi người đều biết, và khi Kiều gia mở cửa hàng, khách hàng quen đã tìm đến.

Cửa hàng vừa mở cửa, sổ sách đã phải ghi chép đầy đủ. Trước kia, Kiều Nhị nhớ mọi việc rồi về kể lại cho Chân Nguyệt, nhưng giờ Kiều Tam và Kiều Nhị đều ở cửa hàng, Kiều Tam phụ trách ghi sổ.

Họ thay phiên nhau trông coi cửa hàng, thỉnh thoảng về nhà một chuyến. Lần đầu Tiền thị ghé thăm cửa hàng, nàng ấy thấy có một nữ tử đứng gần Kiều Nhị, nói chuyện rất thân thiết.

Lòng Tiền thị chợt thắt lại. Kiều Nhị giờ là lão bản, trở nên ưu tú hơn liền có nữ nhân bên ngoài muốn quyến rũ. Điều này không thể chấp nhận được!

Về đến nhà, Tiền thị lập tức quyết định: "Ta muốn lên huyện thành ở cùng Kiều Nhị. Lần trước ta thấy có một nữ nhân sát vào nói chuyện với huynh ấy. Không lẽ huynh ấy định tìm tiểu thiếp sao?"

Cùng lúc đó, ở cửa hàng, Kiều Nhị hắt xì một cái!

Chân Nguyệt không để tâm nhiều, nhưng lời của Tiền thị khiến cả nhà suy nghĩ.

Kiều Trần thị nói: "Không thể nào, lão nhị không phải loại người như vậy. Nhà chúng ta từ trước tới giờ không có tục nạp thiếp."

Kiều Đại Sơn cũng nói thêm: "Nếu Kiều Nhị mà có ý định đó, ta sẽ đánh gãy chân nó."

Tiền thị tiếp tục: "Trước đây Kiều gia nghèo đến thế, có thể cưới tức phụ đã là tốt lắm rồi! Lúc đó ngoài ta, còn ai để mắt tới Kiều Nhị chứ? Nhưng giờ Kiều gia đã khác, giàu có hơn rồi!"

"Nay Kiều Nhị sống một mình ở huyện thành, không có ai quản lý, nếu huynh ấy bí mật có một tiểu thiếp ở đó thì chúng ta làm sao biết được?"

Mạn Châu nói: "Tam ca cũng ở huyện thành mà."

Tiền thị quay sang nhìn Mạn Châu, vỗ đùi: "Tam đệ muội! Muội không lo sao? Tam đệ cũng ở huyện thành, có khi cũng có người muốn quyến rũ đệ ấy, nếu tam đệ lỡ làm chuyện đó thì sao?"

Lời nói của Tiền thị khiến Mạn Châu cũng cảm thấy lo lắng.

Chân Nguyệt: "... Có khi họ cũng không được hoan nghênh đến mức đó đâu."

Tiền thị lập tức đáp: "Muội thấy rõ ràng mà, tức c.h.ế.t ta! Không được, ta phải lên huyện thành để chăm lo cho họ. Với lại, ta và Kiều Nhị xa cách nhau mãi sao được, A Trọng suốt ngày không thấy cha, đến nỗi không quen cha nữa rồi."

Kiều Trần thị nhìn sang Chân Nguyệt: "Tức phụ lão đại, con nghĩ sao?"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận