Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 886

Mộ Khanh Thơ vì nhi tử còn nhỏ nên không thể đi cùng, ở lại kinh thành chờ mọi người trở về.

Khi đoàn đưa tang đến phủ An Bình, quan châu phủ và nhiều người dân đã đứng chờ sẵn ở cổng thành. Vừa thấy xe tang, họ lập tức chạy đến khóc tiễn biệt. Nhà họ Hồ, nhà họ Vương cũng đến tiễn đưa. Hồ gia gồm Hồ lão đại, người đã là tướng quân tại kinh thành, còn Hồ lão nhị trấn giữ An Bình phủ. Nhà họ Vương có Vương Nhị Trụ.

Nhiều người từ Đại Nam thôn cũng đến, cùng tiễn đưa linh cữu về quê hương.

Sau khi an táng Kiều Đại Sơn xong, A Sơ chuẩn bị về kinh trước, trong khi Kiều Nhị ở lại để an ủi và cảm ơn mọi người đã bỏ công sức đến tiễn đưa.

Sự ra đi của Kiều Đại Sơn khiến Kiều Triều suy nghĩ về việc chuẩn bị lăng mộ cho mình và Chân Nguyệt. Khi nhắc đến việc này, Chân Nguyệt có chút ngỡ ngàng,"A?"

Kiều Triều nắm tay nàng,"Sau này chúng ta chắc chắn sẽ được an táng bên nhau. Nàng sẽ không vì ta qua đời mà bay về tiên cung chứ?"

Chân Nguyệt ngạc nhiên,"Tiên cung gì cơ?" Nàng nhớ ra Kiều Triều đã từng nhắc đến việc này."Lần trước chàng cũng nói ta là tiên nữ hạ phàm, sao chàng nghĩ như thế?"

Kiều Triều ôm nàng từ phía sau, dựa đầu lên vai nàng,"Không phải sao? Ta đã nhìn thấy tận mắt."

"Thấy gì?"

"Khi đồ ăn đông lạnh hỏng, nàng chạm vào thì rau liền hồi phục."

Kiều Triều vuốt tóc nàng,"Còn nữa... khi đối chiến với Trấn Bắc vương, cỏ dại đột nhiên ngưng phát triển."

Chân Nguyệt quay lại nhìn thẳng vào mắt Kiều Triều,"Thế còn chàng? Chàng thật sự là Kiều Triều sao?"

Căn phòng chợt lặng đi. Kiều Triều ngừng một lúc, rồi siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, kéo nàng lên giường, bảo người đóng cửa và kéo rèm xuống.

"Chúng ta nói chuyện chứ?"

"Chàng muốn nói gì?"

"Nàng thật sự là tiên nữ sao?"

Chân Nguyệt nhìn chàng,"Thế chàng có phải Kiều Triều không?"

Kiều Triều đáp: "Ta vừa phải, vừa không phải."

Chàng bắt đầu kể về việc trở thành "Kiều Triều","Lúc đầu ta chỉ muốn giúp các nàng sống tốt hơn, còn về phần tình cảm với nàng là ngoài dự tính. Nàng dũng cảm, kiên định, biết trồng trọt và nấu ăn rất ngon, không giống như người trong ký ức của ta, hơn nữa ta yêu nàng."

Tình cảm của Kiều Triều dành cho nàng ngày càng sâu đậm, hắn thấy nàng là người quan trọng nhất trong lòng, hơn cả gia đình và huynh đệ. Khi nhìn thấy Chân Nguyệt sử dụng năng lực lạ, hắn còn nghĩ nàng có phải giống mình không, nhưng hình như nàng thậm chí còn lợi hại hơn hắn, là một vị tiên nữ sao?Hắn sợ hãi liệu một ngày nào đó nàng có về trời chăng. Nhưng nhiều năm đã trôi qua, nàng chưa bao giờ rời đi.

Nghe xong, Chân Nguyệt nghiêm túc hỏi lại: "Chờ đã, chàng nói kiếp trước là hoàng đế? Hoàng đế nào?"

Kiều Triều có chút xấu hổ,"Ta là Hạ Càn Đế, hoàng đế đời thứ hai của Đại Hạ."

Chân Nguyệt nhìn chàng đánh giá,"Chính là vị hoàng đế làm việc quần quật đến c.h.ế.t mà không có Hoàng Hậu, không có con cái ấy à?"

"Ừ... là ta."

Chân Nguyệt nhận xét sâu sắc,"Thế chàng kiếp trước không không được sao?"

Kiều Triều đáp: "... Ta hẳn là rất được, nàng không phải đã trải nghiệm qua rồi sao." Nói rồi hắn nắm tay nàng.

Chân Nguyệt liền đánh nhẹ vào n.g.ự.c hắn,"Chuyện bây giờ không nói lên kiếp trước chàng được. Nếu giỏi thì đã có hài tử, có Hoàng Hậu. Chàng thật sự không có ai sao?"

Kiều Triều im lặng một lúc lâu...

Chân Nguyệt nhíu mày,"Chàng ô uế! Có rất nhiều nữ nhân?"

kiều Triều lập tức lắc đầu: "Thật sự không có. Ta thấy chuyện đó rất ghê tởm."

"A" Chân Nguyệt không quá tin tưởng, là một Hoàng thượng sao lại không có nữ nhân chứ?

Kiều Triều giải thích,"Thật sự không có, lúc ấy ta cảm thấy quá ghê tởm". Năm 16 tuổi, trong cung đã có người muốn dạy chuyện này, còn để ta tận mắt chứng kiến. Ta thấy ghê tởm đến mức nôn mửa. Sau đó ta càng kháng cự, hơn nữa khi lên ngôi lại bận rộn, nên cuối cùng kiếp trước không có ai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận