Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 432

Họ đi mãi cho đến khi gặp một vách đá, nơi có dòng nước nhỏ chảy xuống sông. Tuy nhiên, họ cũng không có khả năng trèo lên vách đá kia, nên đành quay về.

Khi trở về nhà, trời đã tối sầm. Tiền thị lo lắng suốt cả ngày, thấy Kiều Nhị trở về liền hỏi: "Đi vào núi có gặp chuyện gì không?"

Kiều Nhị đáp: "Không có gì đâu. Chỉ là thấy nhiều xác động vật c.h.ế.t rải rác, mà tìm đồ ăn cũng không có, tất cả đều bị châu chấu phá hoại hết rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Nhị nhớ ra, quay sang nói với Chân Nguyệt: "Đại tẩu, đệ đã khuyên mọi người không nên uống nước lã, tốt nhất là nên đun sôi. Nhưng họ không nghe đệ, khi bọn đệ đi đến thượng nguồn thì phát hiện có xác động vật c.h.ế.t bên bờ sông. Không biết họ có bị sao không."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Ta cũng không biết nữa."

Kiều Nhị lấy một ít nước từ sọt ra: "Đệ cũng mang về một ít nước, nhưng có lẽ không nên dùng." Nhớ đến những xác động vật và giòi bọ ở bờ sông, hắn cảm thấy ghê tởm.

Tiền thị bảo: "Đổ đi, đổ đi. Dùng để tưới nho ngoài sân, trong nhà mình vẫn còn nước giếng mà."

Kiều Nhị gật đầu: "Cũng được."

Bỗng nhiên Chân Nguyệt hỏi: "Trong núi cũng khô hạn cả sao?"

Kiều Nhị đáp: "Đúng vậy, cây cối đều héo khô, vì nạn châu chấu mà gần như chẳng còn lại gì. Cành lá đều trụi lủi cả rồi."

Nghe vậy, Chân Nguyệt nhìn ra bóng đêm ngoài sân, lo lắng dâng lên trong lòng. Nếu trong núi toàn cây khô thế này, liệu có dẫn đến cháy rừng không? Nếu thật sự xảy ra hỏa hoạn, họ sẽ phải làm gì?

Chân Nguyệt ngước nhìn lên bầu trời, chỉ còn biết cầu nguyện mong cho trời mau đổ mưa.

Ngày hôm sau, Kiều Nhị nghe tin một số người hôm qua theo hắn đi tìm nước đã bị bệnh, có người thậm chí còn bị tiêu chảy. Chẳng ngờ lại có người đến trước cửa Kiều gia, đòi Kiều Nhị phải bồi thường: "Nếu không phải ngươi dẫn phu quân ta đi tìm nước hôm qua, thì giờ hắn đâu có ốm. Ngươi phải bồi thường cho ta."

Kiều Nhị bực tức đáp: "Ta đã dặn bọn họ đừng uống trực tiếp, tốt nhất nên mang về nhà đun sôi rồi hãy uống. Việc họ bị bệnh đâu liên quan gì đến ta!"

Tiền thị cũng lên tiếng bênh vực: "Có phải Kiều Nhị ép họ uống đâu! Nhà ta thấy thôn thiếu nước, mang lòng tốt dẫn mọi người đi tìm nước. Các ngươi không biết ơn đã đành, lại còn đến đây trách móc, đổ lỗi. Mặt ngươi dày đến mức nào thế?"

Đã lâu lắm rồi không có ai đến gây chuyện ở Kiều gia, trước kia mọi người đều kính trọng, giờ lại dám đến đây gây rối với Kiều Nhị nhà nàng ấy! Phi! .

Người phụ nhân kia bỗng nằm vật ra đất, khóc lóc: "Kiều gia bắt nạt người! Bắt nạt mẹ góa con côi nhà ta!" Nói rồi, nàng ta ôm theo hài tử khóc lóc thảm thiết, đứa bé cũng khóc theo.

Trưởng thôn Kiều Phong nghe tin liền vội vã đến, quát: "Phương thị, ngươi làm gì ở đây? Phu quân ngươi bệnh thì ngươi phải đi mời đại phu, sao lại đến Kiều gia đòi công lý? Kiều gia có đại phu đâu mà đòi thảo luận công đạo ở đây? Ngươi để phu quân ngươi ở nhà mà không đi tìm đại phu là muốn hắn c.h.ế.t à?"

Phương thị vẫn lăn lộn trên đất, bám lấy lời nói: "Trưởng thôn, ông bao che cho Kiều gia, có phải họ đã hối lộ ông không?"

Kiều Phong tức giận chỉ tay vào nàng ta, chưa kịp nói gì thì Kim đại nương ở bên cạnh đã bước tới, giáng cho Phương thị một cái tát: "Nói cái gì thế hả? Tại sao lão nhân nhà ta cũng đi mà không bị làm sao, còn nhà ngươi thì có chuyện? Ta nghe nói rõ ràng Kiều Nhị đã dặn không nên uống nước chưa đun sôi, mà nhà các ngươi cứ uống cạn cả đống, giờ sinh bệnh rồi lại đổ lỗi cho người ta!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận