Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 770

Kiều Trần thị lau nước mắt, dặn dò: "Con hãy bình an trở về."

"Dạ." Kiều Triều xoay người lên ngựa, A Sơ cũng nhanh chóng theo sau. Kiều Trần thị giật mình hỏi lớn: "A Sơ, cháu định đi đâu?"

Nhưng lúc này Kiều Triều đã bắt đầu đi xa, A Sơ cưỡi ngựa theo sát, quay lại vẫy tay: "Nãi, cháu sẽ đi theo phụ thân! Mọi người ở nhà giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ về."

"A! A!" Kiều Trần thị sững sờ, muốn đuổi theo nhưng A Sơ đã cưỡi ngựa đi xa.

"Này, này, lão gia, A Sơ cũng đi rồi!"

Kiều Đại Sơn đứng đó ngỡ ngàng: "Ta, ta đâu có biết gì!"

"Lão gia, Chân Nguyệt đâu, có phải nàng cho A Sơ đi không?"

"Ta cũng không biết!"

"Ông cái gì cũng không biết! Sao ông lại chẳng biết gì hết!"

Kiều Đại Sơn khổ sở đáp: "Ta thực sự không biết gì cả!"

Kiều Nhị, Kiều Tam và mọi người cũng ngạc nhiên không kém. Họ không ngờ đại ca và đại tẩu lại có thể an tâm để A Sơ đi theo Kiều Triều.

Lúc này, Chân Nguyệt bước ra, phát hiện chỗ bên cạnh mình từ sớm đã lạnh, biết rằng Kiều Triều đã rời đi từ lâu. Nàng chuẩn bị mặc quần áo, bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập: "Tức phụ lão đại! Tức phụ lão đại!"

Chân Nguyệt nhanh chóng mặc chỉnh tề, dù tóc vẫn chưa chải gọn, rồi đi ra mở cửa: "Có chuyện gì vậy?"

"Tức phụ lão đại, có phải con biết A Sơ đã đi cùng lão đại không?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Hôm qua Kiều Triều đã bàn với con, cho A Sơ đi theo học hỏi."

Kiều Trần thị vỗ đùi than thở: "Ai nha! Sao lại để nó đi, nếu nó gặp chuyện gì thì phải làm sao?"

Chân Nguyệt bình tĩnh nói: "Kiều Triều cũng có thể gặp chuyện. Nếu ngoài ý muốn cũng là mệnh của hắn!. Không có chuyện ngoài ý muốn, A Sơ là người thừa kế duy nhất của Kiều Triều, và tất cả sẽ thuộc về nó. Hiện giờ, Kiều Triều muốn cho A Sơ đi để học hỏi, nếu chẳng may có biến cố, thì A Sơ cũng sẽ có khả năng kế thừa vị trí của phụ thân nó."

Kiều Trần thị vẫn lo lắng: "Nhưng... A Sơ còn nhỏ quá!"

Chân Nguyệt: "Không còn nhỏ nữa, nó đã mười bốn rồi, tuổi này đã có thể cưới thê tử được rồi. Nó không thể mãi theo chúng ta ở hậu phương, nó cần phải trưởng thành."

Kiều Trần thị lo lắng hỏi tiếp: "Nhưng nếu A Sơ gặp chuyện gì thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Nếu A Sơ gặp chuyện gì, thì Kiều Triều cũng có thể gặp chuyện. Nếu như vậy, thì cả gia đình ta sẽ c.h.ế.t không còn chỗ chôn nữa!"

Nghe đến cảnh "chết không nơi chôn," Kiều Trần thị ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở: "Chúng ta không thể đánh sao? Hay là ta dắt cả nhà về thôn Đại Nam, trốn vào rừng núi cũng được mà!"

Chân Nguyệt kéo bà dậy, cứng rắn nói: "Không thể nữa! Đến nước này rồi, Kiều Triều đã được phong làm tướng quân tiên phong, huynh ấy từng g.i.ế.c Phùng Thiết Hùng, Nam Dương Vương sẽ không để yên cho huynh ấy. Danh tiếng Kiều Triều giờ đã vang khắp thiên hạ, huynh ấy không thể không chiến."

Rồi nàng khuyên nhủ: "Hai người cứ về nghỉ ngơi đi. A Sơ sẽ không sao đâu. Phụ thân nó đang ở đó, chắc chắn sẽ bảo vệ nó."

Kiều Trần thị đành để Kiều Đại Sơn dìu về phòng, lòng nặng trĩu vì không thể làm gì khác. Người đã đi rồi, giờ có muốn cũng chẳng còn cách nào thay đổi được.

Thực ra, trong lòng Chân Nguyệt cũng không khỏi lo lắng. Miệng nàng nói những lời bình tĩnh, nhưng trái tim thì vẫn rối bời. Nàng nhìn bầu trời ngoài kia, hôm nay trời khá đẹp, chỉ mong Kiều Triều bảo vệ tốt cho nhi tử và bản thân.

Lúc này, A Sơ đã theo Kiều Triều ra ngoài thành, phía sau là 300 tinh binh, cùng với Uất Trì Thịnh, Lưu Đại Ngưu và Trần Thanh Thủy.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận