Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 277

Kiều Triều nhướng mày, tiếp tục ấn. Chân Nguyệt cố gắng nhịn, nhưng rồi chân nàng khẽ động,"Đừng ấn nữa!"

Kiều Triều chợt nghĩ ra điều gì, liền bắt đầu cào vào lòng bàn chân nàng,"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!" Chân Nguyệt không thể nhịn cười, bật cười khúc khích, nhưng rồi nhanh chóng lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói,"Đừng cào nữa, ngứa quá!"

Kiều Triều cười hả hê,"Nàng xem, nàng cũng đâu khác gì ta."

Chân Nguyệt bĩu môi,"Hừ, không giống chút nào. Mà này, buông chân ta ra."

Lúc này Kiều Triều mới nhận ra tay mình vẫn đang nắm c.h.ặ.t c.h.â.n của Chân Nguyệt. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện đôi chân của nàng thật sự rất đẹp.

Kiều Triều không kìm được, khẽ vuốt ve chân của Chân Nguyệt. Nàng ngay lập tức nổi da gà, dùng sức rút chân về,"Huynh bị làm sao thế, biến thái à?"

Kiều Triều có chút ngượng ngùng, gãi gãi mũi,"Chân nàng rất đẹp."

Chân Nguyệt rụt chân vào trong chăn,"Kiều Đại, huynh đúng là biến thái! Ngủ đi, đừng làm loạn nữa." Nàng nằm nghiêng sang một bên, trong lòng nghĩ không lẽ Kiều Đại là một tên biến thái thích chân?

Kiều Triều cũng nằm xuống, nhưng vẫn không quên nài nỉ,"Nàng giúp ta dẫm lưng thêm một chút nữa đi."

Rồi bất chợt hắn nghĩ, cảm giác chân nàng dẫm lên người thật dễ chịu, nếu như... cởi hết quần áo thì sao nhỉ?

Ngay lúc đó, Kiều Triều vội che mũi lại... Chân Nguyệt quay đầu nhìn thấy liền nghi ngờ, một chân đá hắn gần rớt khỏi giường,"Huynh đang nghĩ cái gì đen tối thế? Có phải muốn ăn nhiều hoàng liên không?"

Kiều Triều ngã nghiêng, chân gần như tuột khỏi giường, liền vội vàng bò trở lại gần nàng,"Không có, không có! Ngủ thôi!"

Chân Nguyệt liếc hắn đầy ghét bỏ,"Kiều Đại, huynh có rửa tay chưa? Lúc nãy vừa chạm vào chân ta."

Kiều Triều:...

Cuối cùng, hắn đành phải xuống giường và ra ngoài rửa tay.

Phía bên kia, Kiều Nhị và Tiền thị đang nằm trò chuyện. Đột nhiên nghe tiếng cười khúc khích từ phòng Kiều Triều vọng sang. Nhưng tiếng cười ấy rất nhanh chóng tắt lịm. Tiền thị mở mắt ra, nói,"Đại ca và đại tẩu trông có vẻ rất vui vẻ nhỉ."

Kiều Nhị đáp,"Ừ, cảm tình của họ tốt lắm, chắc hai người đang đùa giỡn với nhau thôi."

Tiền thị liếc Kiều Nhị,"Ta và huynh chẳng lẽ cảm tình không tốt?"

Kiều Nhị ôm chặt nàng,"Tất nhiên là tốt rồi. Tức phụ à, ngày mai chúng ta rảnh, chi bằng cùng nhau... sinh thêm một đứa con nữa." Nói xong, hắn liền nhào tới.

Tiền thị thẹn thùng đẩy hắn,"Vô lại!"

Trong lúc này, Kiều Triều đứng ngoài cửa vừa vặn nghe được một chút động tĩnh từ phòng của Kiều Nhị và Tiền thị. Khi trở lại phòng, thấy Chân Nguyệt đã nằm nghiêng, quay lưng lại phía mình, hắn chợt nghĩ về lời vừa nghe từ phòng bên.

Nhìn thoáng qua đứa con nhỏ đang ngủ say ở góc giường, Kiều Triều đột nhiên nói,"Chờ nhi tử lớn thêm chút nữa, chúng ta sẽ để nó ngủ riêng."

Chân Nguyệt quay đầu lại, thắc mắc không hiểu sao hắn lại nói chuyện này,"Nó còn phải mấy năm nữa mới lớn được."

Kiều Triều đáp,"Ừ, đúng vậy."

Hắn tiếp tục,"Hay là ngày mai để nó ngủ với nương."

Chân Nguyệt nhìn hắn đầy nghi ngờ,"Huynh lại muốn làm gì đây?"

Ánh mắt Kiều Triều bắt đầu d.a.o động,"Không có gì đâu. Ta chỉ thấy cái giường này hơi nhỏ."

Chân Nguyệt nhìn quanh một lượt rồi đáp,"Ừ, đúng là nhỏ thật. Sau này khi xây nhà lớn hơn thì sẽ rộng rãi hơn." Nhưng không biết bao giờ mới có thể xây được căn phòng lớn như thế, một trăm lượng bạc vẫn chưa...

Làm gì có nông dân bình thường nào mà lại có sẵn một trăm lượng bạc? Rõ ràng là người phía trên muốn tầng lớp nông dân nghèo khó như họ phải đi mộ binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận