Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 616

Phu tử mỗi tháng nhận một lượng bạc, không ở lại Kiều gia mà thuê một phòng trong thôn cho ông. Đồ ăn thì do Giản nương tử và Ngô nương tử đưa qua.

Ngoài việc học chữ, Chân Nguyệt còn yêu cầu Kiều Đại Sơn làm cho Tiểu A Sơ một chiếc cung nhỏ để thằng bé luyện tập b.ắ.n tên trong sân mỗi ngày.

Ban đầu, Tiểu A Sơ rất thích thú với việc này, nhưng dần dần thằng bé bắt đầu nản.

Mỗi sáng, khi phải dậy sớm đi học, Tiểu A Sơ muốn ngủ nướng. Nhưng Chân Nguyệt không chiều chuộng, liền kéo thằng bé dậy: "Nếu con để phu tử phải chờ, con sẽ phải chép phạt một trăm chữ đại."

Tiểu A Sơ dụi mắt, làm nũng: "Nương -, cho con ngủ thêm chút nữa mà."

"Không được, dậy ngay!" Chân Nguyệt kiên quyết, kéo thằng bé ra để rửa mặt và đánh răng."Học xong buổi sáng nhớ về chạy bộ."

Nàng muốn rèn luyện thể chất cho nhi tử, không thể để thằng bé suốt ngày chỉ biết chơi.

Tiểu A Sơ không còn cách nào, sau khi rửa mặt xong, thằng bé ngáp ngắn ngáp dài đi đến tiền viện ăn sáng. Trên đường đi, thằng bé gặp các tỷ tỷ cũng đang chuẩn bị đến lớp.

Sau bữa sáng, đám hài tử vào phòng học. Trước đây, Kiều gia đã dạy chúng biết chữ, nhưng không bài bản. Phu tử mới đến bắt đầu dạy lại từ những kiến thức cơ bản nhất.

Ban đầu, phu tử không vui khi nghe rằng nữ tử cũng sẽ học chung, nhưng với mức lương một lượng bạc mỗi tháng, ăn ở đều được lo, thậm chí còn có nhà ở, cuối cùng ông cũng đồng ý.

Mỗi sáng, học sinh học một canh giờ, buổi chiều cũng học một canh giờ nữa. Thời gian còn lại, Tiểu A Sơ phải trở về sân để chạy bộ và tập b.ắ.n cung.

Nam đồng nho nhỏ lúc này mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn cắn răng kiên trì chạy quanh sân.

Chân Nguyệt ngồi bên cạnh, vừa ăn trái cây vừa động viên: "Cố lên, còn một vòng nữa thôi. Nếu kiên trì, nương sẽ làm món ngon cho con ăn."

Kiều Trần thị bước tới, nhìn đại tôn tử với ánh mắt xót xa: "Nó còn nhỏ như vậy, sao không đợi nó lớn thêm chút rồi rèn luyện? Trong nhà lại không cần thằng bé làm gì."

Chân Nguyệt: "Không được, phải rèn luyện từ nhỏ để tạo thành thói quen tốt. Nó là nam nhi, sau này nếu gặp biến cố thì sao? Không thể để nó yếu đuối được." Dù hiện tại mọi thứ yên ổn, nhưng Chân Nguyệt cảm thấy sự yên bình này sẽ không kéo dài mãi.

Kiều Trần thị không cãi lại được, chỉ biết nhìn đại tôn tử với vẻ thương cảm. Khi Tiểu A Sơ chạy xong, bà vội vàng tới quạt cho thằng bé: "Đi thay quần áo đi, cháu ướt đẫm rồi."

Tiểu A Sơ uống một hơi hết mấy ngụm nước, mệt mỏi nói: "Nãi, để con nghỉ ngơi chút đã."

Chân Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Chậm rãi đi lại cho thoải mái rồi nghỉ ngơi."

"Dạ."

Sau khi nghỉ ngơi xong, Tiểu A Sơ thay bộ quần áo khô rồi quay trở lại bên cạnh Chân Nguyệt, cầm lấy một miếng trái cây bắt đầu ăn."Nương, nương đã hứa sẽ làm món ngon cho con."

Chân Nguyệt: "Ừ, ta sẽ làm món ngon." Trời nóng, Chân Nguyệt đã mua ít lá sương sáo về để làm món sương sáo mát lạnh, thêm ít nước đường và đá bào. Người lớn, hài tử trong nhà đều thích món này.

Chân Nguyệt thỉnh thoảng còn sáng tạo thêm vài món mới lạ để cả nhà cùng ăn, ai nấy đều háo hức chờ đợi mỗi lần nàng làm món mới.

Tiểu A Sơ ăn hai bát rồi mới chịu dừng,"Nương, ngày mai còn có nữa không?"

Chân Nguyệt đáp: "Nếu con làm tốt nhiệm vụ nương giao, ngày mai sẽ có."

Tiểu A Sơ vỗ ngực: "Con nhất định sẽ hoàn thành thật tốt."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận