Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 245

Kiều Triều vừa vào sân thì thấy Chân Nguyệt, nàng nghe tiếng động nhưng chỉ liếc nhìn hắn một chút rồi tiếp tục chọn ốc. Kiều Triều cảm thấy hơi ngượng ngùng,"Khụ khụ, ta đã về rồi." Hắn bước đến gần nàng, rồi lấy từ trong n.g.ự.c ra một cây trâm bạc, đưa cho nàng: "Này, cho nàng."

Chân Nguyệt liếc qua Kiều Triều rồi tiếp tục chọn ốc, khiến hắn càng thêm ngượng."Cây trâm này ta mua với giá hai lượng bạc đấy. Đúng rồi, ta còn mang cho nàng một món ăn ngon, này, ngọt lắm." Kiều Triều lấy khối đường mía đỏ ra, nhìn xung quanh rồi hạ giọng: "Ta chỉ mua một khối thôi, nàng mau ăn đi."

Chân Nguyệt ngừng tay, nhìn qua rồi chậm rãi cầm khối đường mía được gói trong giấy dầu, nhíu mày hỏi: "Huynh mua cái này ở đâu?"

Kiều Triều thấy nàng có vẻ hứng thú, liền đáp: "Ta mua ở cửa hàng, hơi đắt, một trăm văn mới được một chút này."

Chân Nguyệt bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, đúng là đường mía.

Kiều Triều hỏi: "Có phải ngọt lắm không? Nàng ăn nhanh đi, đừng để ai thấy."

Chân Nguyệt đưa khối đường lại cho Kiều Triều,"Huynh mang nó để vào hũ kín trong bếp. Đây là đường, nên dùng làm gia vị cho món ăn. Lần sau nếu có nữa, thì huynh mua thêm."

Kiều Triều ngạc nhiên: "Nàng không ăn à?"

Chân Nguyệt đáp: "Dùng để nấu cơm thì tốt hơn."

Kiều Triều đành đáp: "Được rồi, lần sau ta mua thêm." Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị mang đường vào bếp thì Chân Nguyệt gọi lại: "Chờ một chút." Nàng đưa tay về phía hắn.

Kiều Triều hiểu ý, cười và đưa cây trâm cho nàng,"Đây là ta tỉ mỉ chọn lựa cho nàng."

Chân Nguyệt nhận lấy và cắm ngay lên đầu,"Huynh đã ăn cơm chưa?"

Kiều Triều ôm bụng: "Chưa ăn, ta vội về nên chưa kịp."

Chân Nguyệt đứng dậy,"Nhóm lửa đi, ta sẽ xào cơm cho huynh."

"Được." Kiều Triều lập tức theo nàng vào bếp, nghĩ rằng có lẽ nàng đã không còn giận hắn nữa. Hắn nhanh chóng lấy tiền bán tranh đưa cho nàng,"Đây, tiền bán tranh, nàng cầm đi."

Chân Nguyệt nhận tiền, cất đi rồi vào bếp xào cơm cho hắn, còn nấu thêm một nồi canh.

Khi Kiều Đại Sơn và mọi người dậy, Kiều Triều đang ngồi trong bếp ăn một cách vui vẻ. Kiều Nhị bước vào bếp, thấy đại ca đang ăn cái gì đó, còn trong rổ có thêm một ít đồ, liền biết ngay là đại ca đã mua về.

"Đại ca, huynh về rồi à?"

Kiều Triều đáp: "Ừ. Một lát nữa ta sẽ cùng mọi người xuống ruộng."

Kiều Nhị nói: "Đại ca nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ruộng trước làm việc."

"Ừ."

Kiều Đại Sơn và mọi người mang theo nước rồi xuất phát ra ruộng. Lúc này, Trịnh nương tử cũng đã tới Kiều gia, hỏi Chân Nguyệt xem cần làm gì.

Chân Nguyệt bảo: "Ngươi vào bếp, có một rổ dưa leo ở đó, rửa sạch, đun nước sôi trụng qua một chút, rồi dùng d.a.o tre khía nhẹ vỏ dưa, sau đó đem phơi ở giếng nước, dùng đá đè lên." Đây là cách nàng chuẩn bị làm món vỏ dưa muối.

"Được."

Sau khi Trịnh nương tử làm xong, Chân Nguyệt hỏi nàng ấy có biết may quần áo không. Trước đó Kiều Trần thị có chuẩn bị vải để may đồ cho bọn trẻ, nhưng vẫn chưa hoàn thành. Trịnh nương tử tất nhiên biết may, nên Chân Nguyệt giao việc may quần áo cho nàng ấy giúp.

Kiều Triều sau khi nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút cũng xuất phát ra ruộng. Cả gia đình đều đang bận rộn ngoài đồng, những người xung quanh cũng đang làm việc. Nhưng ai nấy đều nhận thấy rau màu nhà Kiều gia trông tốt hơn hẳn so với nhà họ.

"Mấy cây rau nhà họ lớn tươi tốt quá, ta thấy họ cho vào đất mấy cái vỏ trứng gà với cả trái cây hỏng, không biết để làm gì."

"Có lẽ đó là bí quyết giúp rau nhà họ tốt hơn. Sau này chúng ta cũng thử gom vỏ trứng và trái cây hỏng để bón đất xem sao."

"Ta nghĩ cũng được đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận