Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 663

Khi A Sơ bị bệnh, Chân Nguyệt luôn cho hài tử ngủ cùng, còn đặt bé nằm giữa hai người.

Ban đêm, Kiều Triều không được ôm nương tử nên cũng hơi bực bội, nhưng chẳng có cách nào.

Đợi đến khi A Sơ khỏi bệnh, Kiều Triều liền đưa nhi tử trở về phòng riêng,"Để chăm con, mỗi đêm nương con đều phải tỉnh dậy giữa đêm xem con thế nào, rất vất vả, từ giờ con tự ngủ đi."

Nghe vậy, A Sơ đành chịu, vì nó không muốn nương vất vả.

Kiều Triều xoa đầu nhi tử,"Ngày mai cha sẽ dẫn con đi tập võ, đứng tấn, cơ thể con yếu quá, trời lạnh một chút là đã bệnh rồi. Ngày mai dậy sớm tập nhé."

Tiểu A Sơ:...

Sáng hôm sau, trời lạnh nên cả nhà đều dậy trễ, nhưng Kiều Triều thì đã dậy từ khi trời còn tờ mờ sáng. Chân Nguyệt thấy vậy, hỏi,"Hôm nay có việc gì à?"

Vừa nói, nàng vừa kéo chăn lên kín người, cuộn tròn thành một cái kén.

Kiều Triều mặc áo xong, đáp,"Ta đưa A Sơ đi rèn luyện chút."

"Hử?"

"Thân thể nhi tử yếu quá, từ giờ phải rèn luyện thêm. Hôm nay ta gọi nó dậy tập võ với ta."

Chân Nguyệt nghe vậy, nghĩ ngợi một chút, rồi tiếp tục ngủ, mặc kệ, vì nàng tin Kiều Triều sẽ biết chừng mực.

Bên kia A Sơ vẫn còn đang ngủ say. Trước đó, Chân Nguyệt đã trải tấm da hổ lên giường cho nhi tử, đắp thêm hai lớp chăn, bên trong là lớp chăn lông dê, bên ngoài là chăn bông.

Kiều Triều đến, lấy áo khoác của A Sơ ra rồi vỗ vỗ mặt thằng nhỏ,"Dậy đi! Phải dậy tập võ rồi!"

Tiểu A Sơ mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Kiều Triều thì khuôn mặt đầy ngơ ngác. Không lâu sau, bé đã đứng ở ngoài sân, bắt đầu đứng tấn.

Kiều Triều cũng đứng bên cạnh tập cùng,"Phải kiên trì! Nếu con muốn bảo vệ nương, thì phải rèn luyện cho cứng cáp."

"Chẳng lẽ khi gặp nguy hiểm, con chỉ biết trốn sau lưng nương con sao?"

"Nếu không bảo vệ được nương, con có thấy còn mặt mũi nào để gặp nương con không?"

Nghe vậy, Tiểu A Sơ kiên trì đứng tấn, dù đôi chân hài tử run lên vì mệt, nhưng vẫn cố gắng.

Cuối cùng, khi không thể chịu nổi nữa, thằng bé ngồi bệt xuống đất, bông nhiên có chút muốn khóc, nhưng rồi lại gạt nước mắt đứng dậy tiếp tục.

Khi Chân Nguyệt tỉnh dậy, nhìn ra sân thì thấy hai người bọn họ đang tập quyền. Bên kia, Tiểu A Trọng cũng bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa lắc lư như một cục đá nhỏ trong bộ quần áo dày cộp. Bé vừa định chạy đến chỗ A Sơ thì bị Tiền Thị bế lên,"Không được, ca ca con đang luyện võ."

Đại ca không danh là người đi ra từ trong quân doanh, từng động tác quyền pháp đều rất mạnh mẽ, uy nghi.

Sau khi tập quyền, hai người lại chạy hai vòng quanh sân. Tiểu A Sơ thở hồng hộc, ngồi xuống lau mồ hôi. Chân Nguyệt vội chạy lại đỡ nó đứng dậy,"Đi sưởi ấm, không thì lại cảm lạnh."

A Sơ đáp,"Nương ơi, con nóng lắm rồi."

Chân Nguyệt: "Một lát nữa là lạnh ngay thôi."

Cả nhà sau đó kéo nhau ra tiền viện để ăn sáng. Bữa sáng là cháo thịt heo nóng hổi ăn kèm rau, thêm bánh bột ngô và màn thầu, cùng với hai món dưa muối.

Ăn uống xong, mọi người ngồi trong phòng khách sưởi ấm. Kiều Trần Thị lấy ra các loại đậu, cùng Chân Nguyệt bàn tính việc nấu cháo mồng 8 tháng Chạp, vì ngày đó sắp tới.

"Như thế này có đủ không? Có cần chuẩn bị thêm cho người khác không?"

Chân Nguyệt: "Những người trong hiệu bán tương và cả đám gia nhân đều phải có phần, nên cứ làm nhiều thêm một chút."

Kiều Trần Thị đáp,"Vậy để ta lấy thêm một ít nữa."

Mạn Châu ngồi bên cạnh, cẩn thận nhặt từng hạt đậu xanh, loại bỏ những hạt lép, số hạt lép này sẽ được dùng để nuôi heo.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận