Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 760

Đến sân viện nơi an trí Như Họa, hai người vừa bước vào, nàng ta đã nhanh chóng chạy ra hành lễ: “Bái kiến nhị vị phu nhân, không rõ danh tính hai vị là...?”

Tiền thị đánh giá Như Họa từ đầu đến chân, phải công nhận đây quả là một mỹ nhân thanh tú, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm tai, nhưng dáng vẻ mềm yếu như thế thì chắc gì biết trồng trọt. Trong lòng nàng ấy hừ nhẹ, nghĩ thầm: Kiều gia bọn họ là dựa vào trồng trọt mà lập nghiệp. Không biết cày cấy thì thật là vô dụng!

Không kìm được, Tiền thị cất tiếng: “Ngươi là Như Họa kia sao? Nhìn cũng chẳng ra sao, ngươi biết lúa nước mấy tháng cấy không?”

Như Họa thoáng giật mình, nhìn hai nữ nhân trước mặt cũng chắc không phải là người sau hậu viện của Kiều Đại, nếu một trong hai người là nương tử của Kiều Đại thì nàng ta tin chắc mình có thể nắm chắc tâm của Kiều Đại. Nhưng mà ai đời lại hỏi một câu nông dân như vậy! Lúa nước cấy tháng nào, nàng ta làm sao mà biết?

Như Hoa nhìn rất thẹn thùng: “Thưa hai vị phu nhân, thiếp không biết, không biết hai vị phu nhân ...”

Tiền thị: “Chúng ta có thân phận gì thì cũng không cần ngươi phải xen vào, dù sao đại tẩu ta khẳng định sẽ không thừa nhận ngươi. Ngươi nói ngươi đến lúa nước cũng không biết khi nào trồng thật vô tích sự, trong nhà nhiều người như vậy, hiện tại có nơi nào không thiếu lương thực, nhìn cũng không giống như là người có thể làm việc, đại ca dẫn người trở về quả thực chính là lãng phí lương thực, tam đệ muội, muội nói đúng không.

“A, ừm. Đúng!” Mạn Châu nói theo.

Như Họa vừa nghe liền biết thân phận hai người, thì ra là đệ muội của Kiều Đại a, “Thì ra là nhị phu nhân, tam phu nhân, Như Họa tuy rằng không biết trồng lúa nước, nhưng ta biết hồng tụ thiêm hương, sẽ biết khiêu vũ, viết chữ về tranh.”

Tiền thị cau mày: “Hồng tụ thêm hương thì được gì, chỉ tổ phí gạo ăn. Đại tẩu ta đây cũng biết chữ, coi bộ ngươi có gì hơn?”

Mạn Châu phụ họa: “Phải đó! Đại tẩu cũng biết chữ viết. Kiều ta ta ai mà chẳng biết chữ?”

Nghe vậy, Như Họa trong lòng chửi thầm. Nàng ta nghe đồn rằng phụ nhân Kiều Triều là một nông phụ thô kệch, sao có thể biết chữ. Hẳn là chỉ biết sơ sơ chút ít mà thôi. Nghĩ đến đó, nàng ta ngấm ngầm cảm thấy tự tin hơn, khẽ ưỡn n.g.ự.c tự nhủ mình chắc chắn sẽ làm Kiều Triều nhớ mãi không quên.

Tiền thị liếc nhìn cử chỉ ấy, liền quay sang nói với Mạn Châu: “Thật là đồi phong bại tục! Đại ca ta tuyệt đối không thể thích loại người thế này.” Rồi hai người bước ra khỏi viện, bỏ lại Như Họa ngậm ngùi.

Nàng ta bèn quay sang bảo nha hoàn, dúi vào tay nha hoàn một thỏi bạc: “Ngươi cứ trông chừng xem có ai tới, báo trước cho ta, và nhớ để ý Kiều Đại đi đâu, khi nào trở lại.”

“Dạ vâng.” nha hoàn sờ sờ bạc kia cảm thấy rất là vui.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận