Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 427

"Kiều Đại! Huynh dám!" Giọng Chân Nguyệt vang lên trong bóng tối, ép xuống rất thấp nhưng lại pha chút hờn dỗi.

Kiều Triều vẻ mặt thỏa mãn, rồi hôn lên tay Chân Nguyệt: "Ta đây là đối với nàng yêu thích không buông mà!" Hắn nói với vẻ trịnh trọng, rồi thề: "A Nguyệt, ta nhất định sẽ trở về!"

Không biết bao lâu sau, ánh nến trong phòng lại bừng lên, Chân Nguyệt nằm lười biếng trên giường, mồ hôi ướt đẫm người. Còn Kiều Triều đứng dậy, cầm khăn nhúng vào chậu nước đã chuẩn bị sẵn, rồi vắt khô, quay lại bên giường lau người cho nàng.

Lúc này Chân Nguyệt mới hiểu vì sao hắn trước đó đóng cửa sổ và chuẩn bị sẵn nước. Thì ra hắn đã có dự tính từ trước, nhưng giờ nàng cũng chẳng muốn nói gì thêm.

Sau khi lau sạch người cho nàng, Kiều Triều đi rót nước rồi đưa cho Chân Nguyệt uống. Nàng cảm thấy cổ họng đã đỡ khô, quay lưng lại đối mặt với tường, ngáp một cái rồi chuẩn bị ngủ.

Kiều Triều dọn dẹp xong cũng nằm xuống cạnh nàng, tay cầm quạt quạt nhẹ cho nàng, vừa quạt vừa vuốt tóc nàng: "Ngủ đi."

Sáng hôm sau, khi Chân Nguyệt vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ, nàng nghe thấy tiếng Tiểu A Sơ ngoài cửa, hình như đang gọi nương. Kiều Triều đã dậy từ sớm, nàng nghe hắn nói với Tiểu A Sơ rằng đừng quấy rầy nương, để nương nghỉ ngơi.

Chợt nghĩ đến chuyện đêm qua, nàng ngủ đến bây giờ không phải đều là bởi vì hắn sao!Chân Nguyệt tỉnh hẳn, ngồi dậy, thay quần áo rồi bước ra ngoài: "Có chuyện gì vậy?"

Tiểu A Sơ nhìn thấy nàng liền giơ tay đòi nương bế, nhưng Kiều Triều ngăn lại: "Nương con mệt rồi, con lớn như vậy có thể tự đi, không được để nương bế mãi."

Chân Nguyệt đá nhẹ vào lưng Kiều Triều, ra hiệu bảo hắn đừng nói lung tung.

Kiều Triều cười cười, đưa tay vuốt tóc nàng: "Sáng nay ăn cháo loãng, Trịnh nương tử nấu vài món đơn giản. Xem có hợp khẩu vị nàng không."

Chân Nguyệt ngáp dài: "Có gì mà không hợp chứ. Ta đi rửa mặt một chút đã."

Sau khi rửa mặt, Chân Nguyệt ngồi vào bàn ăn sáng. Những người khác trong nhà đã ra ngoài làm việc từ sớm. Trịnh nương tử đang giặt quần áo trong sân, nàng ấy hiểu rằng hiện tại Kiều gia đã ngừng thuê thêm người làm, nếu không siêng năng làm việc, thì nàng ấy sợ mình cũng sẽ mất công việc.

Kiều Triều ngồi bên cạnh Chân Nguyệt, bế Tiểu A Sơ nhìn nàng ăn, ánh mắt hắn đầy âu yếm, dịu dàng nhìn Chân Nguyệt ăn từng muỗng cháo, hắn không khỏi nghĩ đến đêm qua, nhớ lại cảm giác đôi môi hồng nhạt mềm mại của nàng có bao nhiêu tốt.

Kiều Triều không tự giác nuốt nước miếng.

Chân Nguyệt liếc nhìn: "Huynh đói bụng sao? Đói thì ăn đi."

Kiều Triều nhìn chằm chằm vào khóe miệng nàng, đột nhiên che mắt Tiểu A Sơ lại rồi cúi xuống l.i.ế.m nhẹ một giọt cháo trên môi nàng.

Chân Nguyệt sững sờ, mắt mở to nhìn hắn, rồi lui ra sau, định lớn tiếng mắng, nhưng kịp dừng lại. Nàng đè giọng thấp xuống: "Kiều Đại, huynh nói huynh có phải là biến thái hay không."

Kiều Triều: "Ừ, là ta." Hắn đã nghe nàng mắng như thế nhiều lần, giờ đã thành quen. Có lẽ hắn thật sự là biến thái, nhưng chỉ biến thái với nàng.

Chân Nguyệt trừng mắt lườm hắn: "Đừng có lại làm những trò kỳ quặc nữa." Nàng nhanh chóng ăn hết bát cháo, liếc thấy Tiểu A Sơ đang giãy giụa vì bị Kiều Triều che mắt, liền vỗ nhẹ tay hắn: "Huynh không thấy nó đang cố thoát ra sao?"

Kiều Triều vội bỏ tay ra, Tiểu A Sơ đập vào n.g.ự.c hắn: "Cha xấu!"

Sau bữa ăn, Chân Nguyệt chuẩn bị bắt đầu công việc. Nàng nhìn thấy Trịnh nương tử vẫn đang giặt quần áo, liền bảo: "Huynh đưa Tiểu A Sơ ra ngoài chơi với bọn Tiểu Hoa đi. Sau đó giúp ta nhóm lửa, ta cần làm chút đồ ăn."

Kiều Triều đáp: "Được."

Sau khi Tiểu A Sơ ra ngoài chơi, Kiều Triều nhóm lửa, giờ đây hắn đã rất thành thục việc này, còn giúp nàng rửa sạch nồi và đun nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận